Trong cánh rừng yên tĩnh, đặp vào mắt là một căn biệt thự kiểu Âu. Trên con đường nhỏ bên ngoài biệt thự đậu hơn mười chiếc xe limousine màu đen. Mặc dù đã là đêm khuya, căn biệt thự ấy vẫn đèn đuốc sáng trưng, nhưng vẫn mơ hồ tạo cảm giác quạnh quẽ tiêu điều.
Đứng cạnh hàng xe sang trọng xếp dài, bên ngoài ngôi biệt thự cực kỳ xoa hoa kia, Kha Hựu hơi bóp chặt nắm tay. Dân lao động trong thành phố dùng hai tay quần quật làm việc mưu sinh, chỉ mong có được căn nhà nhỏ đơn sơ và gia đình hòa thuận, cuộc sống bình yên. Còn những tên cặn bã dùng hết thủ đoạn nguy hại xã hội lại ở nơi nguy nga giống như thần cung thế này đây. Giấu trong đêm đen, hai mắt Kha Hựu thâm trầm u ám, mang theo vài phần giận dữ cắn môi.
"Thế nào?" Lam Tử Ngưng từ đầu bên xe kia đến bên cạnh Kha Hựu.
Kha Hựu khẽ rùng mình, nhắc nhở bản thân phải khống chế tâm tình, nhẹ nhàng hít vào một hơi, híp mắt vừa cười vừa nói: "Đau."
"Ráng nhín một chút." Lam Tử Ngưng cười nhạt chỉ chỉ bên trong, ra hiệu cho Kha Hựu đi theo. Dọc đường đi, bảo vệ cao lớn mặc đồ đen cúi đầu khom lưng nghênh đón nhị tiểu thư Lam gia này. Lam Tử Ngưng tiện tay chỉ một người trong đó: "Anh mang cô ấy đi tìm bác sĩ Cổ."
"Ba ơi! Cứu con!" Đột nhiên, một tiếng kêu khóc thê lương đi kèm với tiếng thủy tinh vỡ vụn chói tai vang lên. Lam Tử Ngưng cau mày, không hề liếc mắt nhìn Kha Hựu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nguc-tien-truyen/1109435/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.