Lam Tiêu Quang sớm đã bò dậy, một đường đuổi theo thì nhìn thấy Lam Tiêu Tần, biết tình thế không ổn, hắn cầm cây gậy hung hăng đập tới người Lam Tử Ngưng. Ngay lúc cây gậy sắp giáng xuống đầu Lam Tử Ngưng, Kha Hựu xoay người đưa tay kéo Lam Tử Ngưng đang thở dốc bảo vệ trong lòng.
Lộp cộp một tiếng, cây gậy rơi xuống đất.
Lam Tiêu Quang từ lâu đã trở thành vật trong ao, không đủ gây nên chuyện gì. Ánh mắt Lam Tiêu Tần tập trung trên người Lam Tử Ngưng trước tiên. Con ngươi vốn mang theo tia lo lắng liền có biến hóa nho nhỏ. Nhiệt độ trong đôi mắt ấy thoáng chốc biến mất không thấy bóng dáng, lạnh lẽo hờ hững liếc qua Kha Hựu, cũng chỉ là lướt qua, rồi không cảm xúc vung tay lên, chầm chậm bước tới gần Lam Tiêu Quang. Đàn em phía sau anh nhất tề xông lên, vây một vòng quanh Lam Tiêu Quang. Lam Tiêu Quang bị đè quỳ trên đất.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, cuối cùng vẫn sẽ có người chết. Kha Hựu đầu tiên là hồi hộp một chút, liền đè nén hoảng loạn trong lòng xuống. Bởi vì Lam Tử Ngưng đang nhìn cô chăm chú, cô không thể tỏ ra chút xíu đồng tình nào với Lam Tiêu Quang hết. Cô buông tay ra, lui đến phía sau Lam Tử Ngưng.
Lam Tiêu Tần không có đi xa, từ xa liếc mắt nhìn qua đó, không giận không nộ, không có chút biểu lộ dư thừa nào, vỗ vỗ chân mình, lạnh giọng nói: "Tao nói rồi, đánh ở chỗ này."
"Phi!" Lam Tiêu Quang bỗng cười to: "Hai lão cáo già nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nguc-tien-truyen/1109434/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.