"Điện hạ muốn nghe thần nói gì."
_
Trên giường đặt một bộ quần áo trắng tinh sạch sẽ.
Liên Hoa đi đến trước giường, đưa tay lên sờ thử.
Chất vải mềm tạo ra cảm giác thoải mái.
Y nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, phát hiện ra mình lại thấy đôi chút thả lỏng ở nơi này.
Gian noãn các này là nơi mà Lý Khế thích ở lại nhất khi làm việc, bày biện và bố cục đều theo sở thích riêng.
Bên cửa sổ có bày một cái cung, không khắc hoa cũng không mạ vàng, chỉ là màu gỗ thô.
Trang sách đang lật dở, trà khí đã mở ra...
Mỗi một món đồ đều để lộ ra hơi thở cuộc sống.
Rõ ràng đêm tối còn chưa qua, nhưng giờ khắc này Liên Hoa lại cảm nhận được sự an tâm mà mười năm qua chưa từng có.
Y nhìn thấy lựa chọn của Lý Khế khi đối mặt với thử thách, sóng gió mãnh liệt trong nội tâm bỗng bình lặng đi, những tiếng gào thét đau xót, thù hận, mê mang đều trở về an tĩnh.
Y biết Lý Khế không phải Lý Duệ thứ hai.
Lý Duệ thua ở hai điểm, thứ nhất, chỉ lo lôi kéo lòng người mà lơ là thực nghiệp, đến lúc gặp sóng gió thì trong tay chẳng có thứ gì dùng để trao đổi lợi ích được, thứ hai là thời khắc mấu chốt đã vứt bỏ thuộc thần, bảo Hạ Ân chịu tội thay mình, không chỉ không thể ve sầu thoát xác mà ngược lại khiến cho càng nhiều người muốn dìm xuống.
Lý Khế thì khác. Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-ngo-lai-do-trang-nguyen-bang-vang/3435597/chuong-17.html