Liên Hoa nghe thế thì ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt lạnh nhạt.
Người kia rõ là từng hoà thuận hữu hảo với y, nhưng lúc này cả người lại chìm trong băng sương.
"Liên Ngọc, ngươi không thật sự cho rằng công lao cải cách là của ngươi chứ?" Hạ Ân nói, "Công là của ta, ngươi ra giá đi, chỉ là lần này đừng cao quá."
Liên Hoa hơi kinh ngạc, cuốn sách rơi xuống đất.
Hạ Ân nói: "Đừng tham lam những thứ không thuộc về ngươi."
"Ân lang." Liên Hoa nói, "Lúc trước là ngươi nói với ta, điện hạ lập chí muốn khoa cử được công bằng."
Hạ Ân không để tâm, phất tay áo rời đi.
*
—— "A!!!"
Chỉ do dự nửa ngày mà tới khi bước ra khỏi cửa, lãng khách do vương phủ phái đến đã lôi Liên Hoa vào xe ngựa, chở ra ngoài thành rồi ném xuống giếng cạn ở ngoại ô.
Dưới giếng lạnh lẽo tăm tối, cả rắn chuột cũng chẳng có.
Liên Hoa ngẩng đầu, tuyệt vọng nhìn lên ánh sáng phía trên mà gào rống.
—— "Có ai không?!"
Nửa đêm, tuyết rơi.
Một sợi dây thừng được thả xuống từ miệng giếng, rơi ngay trước mặt Liên Hoa.
Liên Hoa lạnh đến run cả người, cổ đã ngẩng đến cứng đờ: "Kéo ta lên... Ta chưa thể chết được..."
Người cứu y mặc bộ áo đen đầu đội mũ cói, ngoại trừ đôi mắt, trên người không để lộ ra chỗ nào.
Liên Hoa hỏi: "Ngươi là ai."
Người áo đen đáp: "Người mong ngươi sống."
Liên Hoa quệt đi sương tuyết trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-ngo-lai-do-trang-nguyen-bang-vang/3433701/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.