Không để Cố Sương Chi có thời gian phản kháng, mười phút sau người kia đã xuất hiện trong một biệt thự an tĩnh ở trung tâm thành phố.
Mấy ngày không gặp, cô cảm nhận được hơi thở lạnh lùng trên người anh, vạt áo như đượm cơn gió lạnh theo từng bước chân anh.
"Cho tôi một ly hồng trà, cám ơn." Nguyễn Thanh Ngôn gọi nhân viên phục vụ đến, ánh mắt hờ hững di chuyển về phía người đối diện.
Cố Sương Chi thong thả, chống đầu giả vờ lơ đãng nhưng ngón tay lại vô ý siết chặt thành ly.
Tiểu Diệp xấu xa ra hiệu với anh, "Lão đại, cám ơn anh đã đến thanh toán ~"
Nguyễn Thanh Ngôn mỉm cười, hào phóng gật đầu, "Không có gì."
Tiểu Diệp được lợi nên rất thoả mãn, hỏi anh, "Lão đại, lão đại, có phải bây giờ em nên biến mất không còn bóng dáng hay không?"
"Em xem rồi làm." Anh không nói rõ nhưng khóe môi lại chứa ý cười.
Tiểu Diệp biết điều cầm túi xách lên, trước khi đi lại hỏi nhỏ, "Em có thể mang về một miếng bánh phô mai được không?"
Nguyễn Thanh Ngôn gật đầu, "Tùy em."
Tiểu Diệp vỗ tay hoan hô, "Yeah~"
"Dù gì người suốt ngày kêu gào giảm béo cũng không phải anh."
"..."
**
Tiểu Diệp vui buồn lẫn lộn rời đi, không khí trên bàn bỗng chốc yên lặng.
Khách trong quán không nhiều lắm, bàn ghế lại cách xa nhau, Cố Sương Chi nghe thấy tiếng tim mình đang đập.
Tiểu Diệp này, lấy cô làm cớ lừa Nguyễn Thanh Ngôn ra, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nghe-chang-tieng-dan-dinh-menh/2269665/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.