Trên con đường vắng vẻ giữa đêm đông, ánh đèn đường lờ mờ hắt lên hàng mi của Nguyễn Thanh Ngôn, hình ảnh trong con ngươi anh lúc sáng lúc tối.
Đưa Cố Sương Chi đến dưới lầu nhà cô, anh không nhịn được gọi cô lại. Anh muốn nói với cô vài lời, nhưng vừa mở miệng lại không biết nên nói gì.
"À đúng rồi, cuối tháng anh sẽ sang Đức một chuyến." Nguyễn Thanh Ngôn khai báo hành tung của mình.
Cố Sương Chi nhớ ra chuyện "cục cưng" của anh bị hư, "Đi sửa camera hả?"
"Ừ, tiện đường ghé thăm mấy người bạn. Kỳ này đi đến gần Tết mới về." Nghĩ đến còn biết bao nhiêu chuyện phải chuẩn bị cho mấy ngày Tết, Nguyễn Thanh Ngôn than nhẹ, "Trong phòng làm việc còn rất nhiều chuyện phải làm, mấy bữa nữa chắc sẽ tăng ca. Nếu em có chuyện gì nhớ gọi cho anh đấy."
Không chờ cô đáp lại, anh nói tiếp, "Không có chuyện gì gọi cũng được."
Cố Sương Chi hờ hững gật đầu, "Anh cứ bận việc của anh đi."
Nguyễn Thanh Ngôn không trả lời, hỏi một câu không đầu không đuôi, "Sau đó thế nào?"
Cô không hiểu gì, "Sau đó cái gì?"
"Em với cậu chàng kia."
Thì ra anh còn nhớ chuyện này, ánh mắt Cố Sương Chi vô cùng điềm tĩnh, "Sau đó anh ấy đậu vào trường đại học mơ ước, em trước khi thi đại học thì gặp tai nạn khiến mắt không thể nhìn thấy, thế thôi."
"Ừ, anh hiểu rồi."
Không biết là anh đã hiểu hay chưa, nhưng anh cũng không hỏi nữa.
**
Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nghe-chang-tieng-dan-dinh-menh/2269666/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.