Nguyễn Thanh Ngôn không cảm thấy đoạn nhạc đệm vừa nãy có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, sau khi lên xe anh hỏi cô chuyện gì đã xảy ra.
Cố Sương Chi vẫn cứ cau mày, xác nhận lại với anh, "Cậu Phương Đào này là trợ lý của anh hả?"
"Đúng vậy, trước khi Tiểu Lâm đến, anh chỉ có cậu ta là trợ lý, cậu ta đi theo anh nhiều năm rồi." Nguyễn Thanh Ngôn nói tiếp, "Cậu ta chỉ không lựa lời mà nói thôi chứ tính tình không hề xấu, em đừng để trong lòng."
Bấy giờ cô mới phát hiện anh đã hiểu lầm.
Cô bâng quơ nói với anh, "Nguyễn Thanh Ngôn, em có chuyện muốn nói với anh."
"Hả?"
"Em không chắc lắm, nhưng nếu em nói sai thì anh đừng để ý nhé."
Lúc này Nguyễn Thanh Ngôn mới ý thức được rằng chuyện này không hề đơn giản, anh thu lại ý cười, trầm giọng đáp, "Đừng lo, em nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
"Hình như em từng nghe giọng nói của Phương Đào."
Vẻ mặt anh ngưng trệ "Ở đâu?"
Nguyễn Thanh Ngôn hiểu rõ, cô sẽ không vì nghe qua giọng của Phương Đào mà thay đổi vẻ mặt, bỗng nhiên anh có dự cảm không lành.
"Quán bán đồ ăn sáng gần tiệm đàn." Cố Sương Chi chần chờ, "Cậu ta gọi điện thoại ở phía sau, em rất nhạy cảm với âm thanh nên nhớ rất rõ."
"Vậy... nội dung cuộc gọi là gì?"
"Em không chắc." Cô dừng lại rồi nói tiếp, "Hình như là đang... trả giá."
"Trả giá?"
"Ừ, giọng nói lén la lén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nghe-chang-tieng-dan-dinh-menh/2269663/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.