Nguyên Dập vuốt cằm suy tư giây lát, sau đó gật đầu một cách đầy ý tứ: “Thật ra anh thấy không phải là không thể.”
Thời Dẫn cười: “Trêu anh đấy, anh tưởng thật à?”
“Anh nghiêm túc đấy.” Hai người vừa đi vừa thảo luận, “Cậu xem bây giờ chàng tiên Dụ đâu có nổi, chẳng lẽ không phải cơ hội tốt giành vị trí hội trưởng hội người hâm mộ à? Anh bảo cậu rồi, một nghệ sĩ có tiếng tăm không thể tách rời khỏi fans đâu, hiệu ứng bong bóng* đấy, hiểu không?”
*泡沫效应 có nghĩa là một thứ gì đó nhìn bề ngoài có vẻ rất mạnh hoặc có quy mô lớn nhưng khi gặp tác động hay kích thích sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Thời Dẫn nghi ngờ nhìn sang Nguyên Dập: “Không phải từ có nghĩa tốt đúng không?”
“Đại khái là vậy đấy, nếu không thì sao có cái gọi là thu hút công chúng tạo doanh thu được. Không phải vì tính chất công việc anh đặc thù thì anh đã muốn làm mấy cái chức hội trưởng hội người hâm mộ gì đó rồi đấy.”
Đang nói chuyện, bỗng bộ đàm trong túi Nguyên Dập vang lên: “Nguyên Dập, Nguyên Dập, người đâu rồi? Kiểm tra lần cuối tình trạng sẵn sàng của từng bộ phận.”
Nguyên Dập nhấn bộ đàm: “Đã rõ.” Y vỗ vai Thời Dẫn, chỉ phía trước: “Đi thẳng từ đây, sau đó rẽ trái là tới hội trường. Cậu tự tìm chỗ mình nhé, anh không qua cùng đâu.”
“Ok, cảm ơn chú Nguyên.”
Buổi diễn tập tại hội trường diễn ra nhộn nhịp, âm nhạc ầm vang, nhân viên hậu trường vội vã qua lại thực hiện các hạng mục cần làm. Hết người nọ tới người kia liên tục ra vào phòng thay đồ không ngớt. Thời Dẫn đang bước về phía trường quay bỗng bị người cản lại.
Người đó nhìn Thời Dẫn một lượt, đoạn kéo cậu: “Cậu là thợ chụp ảnh nhãn hàng gọi tới đúng không?” Cuối cùng cậu cũng tới rồi, mau mau, Văn Duệ vừa đi vệ sinh.”
Thời Dẫn hỏi chấm đầy đầu, vội đáp: “Tôi không…”
Nhưng người kia đã kéo thẳng cậu vào phòng thay đồ. Anh ta vội đến nỗi không kịp nghe được lời người khác mà tự nói một mình luôn: “Cậu ở đây chờ lát, Văn Duệ tới bây giờ… Alo? Anh biết rồi, giờ qua đây…”
Còn chưa nói hết câu, người đó đã nghe máy rồi bước nhanh ra ngoài.
Sau khi tạo hình xong, trước khi tham gia hoạt động hoặc biểu diễn các nghệ sĩ thường chụp một bộ ảnh để đăng weibo. Những nghệ sĩ có độ nổi tiếng tương đối hầu như đều có thợ chụp ảnh riêng. Ảnh chụp tạo hình của đa số các nghệ sĩ thường do các thợ chụp ảnh có tiếng chụp. Trong trường hợp nghệ sĩ mặc trang phục của các nhãn hàng, đôi khi các nhãn hàng cũng sẽ bố trí riêng một thợ chụp ảnh tới chụp họ.
Thời Dẫn đứng trong phòng thay đồ, tay cầm máy ảnh, trông lạc quẻ thật sự.
Có kha khá nhân vật nổi tiếng quen thuộc trong phòng, người tạo kiểu thì cứ tạo kiểu, người trang điểm thì cứ trang điểm. Thời Dẫn lặng lẽ nhìn quanh một vòng…
Nhưng không thấy bóng dáng của Dụ Duy Giang.
Roạt…
Tiếng rèm cửa bị đẩy ra vang lên tạo thành một cơn gió thổi đến sau lưng. Thời Dẫn giật mình, quay phắt đầu lại.
“…Má.” Thời Dẫn suýt xoa một tiếng.
Rèm cửa nháy mắt lại khép lại, mùi hương nam tính thanh mát xộc vào mũi. Đây là mùi nước hoa Dụ Duy Giang thường dùng, Thời Dẫn rất quen thuộc.
Người đàn ông trước mặt vừa mới thay xong trang phục biểu diễn, một chiếc sơ mi đơn giản với cổ áo kiểu Windsor*, thuần sắc trắng, cùng một chiếc nơ trên cổ, vạt áo bỏ trong chiếc quần âu phẳng phiu.
*Cổ áo kiểu Windsor là kiểu cổ áo sơ mi có góc giữa hai bên cổ áo rộng.
Thời Dẫn ngẫm nghĩ chỉ trong giây lát, không thể để lộ mình ra, trong phòng thay đồ nhiều người thế này, nhỡ để người ta biết là Nguyên Dập dẫn cậu vào sợ sẽ gây phiền phức cho y.. Cậu lập tức nhấc máy ảnh lên: “Em là thợ chụp ảnh bên nhãn hàng gọi tới chụp ảnh cho Văn, Văn Duệ.”
Dụ Duy Giang chăm chú nhìn Thời Dẫn giây lát, sau đó thu hồi ánh mắt, bước tới bàn trang điểm: “Chu Văn Duệ tới WC.”
Thời Dẫn căng da đầu bảo: “Dạ, trợ lý của anh ấy bảo em ở đây chờ.”
Chỗ này không thích hợp ở lâu, Thời Dẫn định chuồn đi, ai ngờ đúng lúc Văn Duệ gì đó quay lại. Gương mặt này có vẻ quen quen, đúng kiểu mặt tiêu chuẩn của một nhóm nhạc thần tượng nam nhưng Thời Dẫn không nhận ra.
Chu Văn Duệ giơ điện thoại lên, nhìn màn hình gãi gãi tóc, ánh mắt chuyển tới Thời Dẫn, có ý quan sát đánh giá: “Cậu là thợ chụp ảnh MoMu mời tới à?”
Thời Dẫn không đáp, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
“Anh Đinh vừa gọi điện cho tôi, đi thôi, tôi chuẩn bị xong rồi.”
Thời Dẫn cười gượng hai tiếng, thầm nghĩ đi đâu được mà đi? Cậu bất động tại chỗ, Chu Văn Duệ nhíu mày: “Đêm hội sắp bắt đầu rồi, có thể đừng lãng phí thời gian được không?”
Thời Dẫn mím môi:”… Chúng ta chụp ở đâu?”
Hai mắt Chu Văn Duệ tưởng như suýt rớt ra ngoài. Ánh mắt mọi người xung quanh đều chuyển sang phía họ, bầu không khí trong phòng thay đồ bỗng trở nên yên ắng hơn một chút. Trong khoảnh khắc, Dụ Duy Giang bảo: “Cậu ấy là thợ chụp ảnh của tôi.”
Hô hấp Thời Dẫn chợt ngừng lại.
Chu Văn Duệ nhìn về phía anh.
Dụ Duy Giang đứng lên bảo: “Hình như quản lý của cậu nhận nhầm người, cậu ấy là thợ chụp ảnh của tôi.”
Sắc mặt Chu Văn Duệ dịu xuống nhưng vẫn có đôi phần nửa tin nửa ngờ: “Ra là anh Dụ dẫn theo thợ chụp ảnh riêng ạ? Thảo nào, em nói nãy giờ mà cậu ấy chẳng phản ứng gì.” Cậu chàng quay lại phía Thời Dẫn, “Chắc cậu mới hành nghề hả? Làm việc nhanh nhẹn chút.”
“Tôi nhanh nhẹn lắm.” Thời Dẫn đáp.
Mọi người nghe vậy đều cười.
Chu Văn Duệ chậc một tiếng, tự thấy hết vui, mở điện thoại gọi cho quản lý: “Alo anh Đinh? Thợ chụp ảnh đâu rồi anh? Sao còn chưa thấy tới, tới đâu mà tới, đó không phải tới chụp em, anh giục người ta nhanh lên một chút…”
Diễn phải diễn cho tròn vai, Thời Dẫn giơ máy ảnh lên, ánh mắt chân thành vô tội: “Thầy Dụ, em chụp ảnh được không?”
Người phụ trách trang điểm cho Dụ Duy Giang bảo: “Đợi lát nữa rồi chụp, còn chưa trang điểm xong mà.”
Dụ Duy Giang nhắm mắt ngồi trước bàn trang điểm. Thợ trang điểm rất qua loa mà quệt quệt cọ trang điểm lên mặt Dụ Duy Giang mấy cái, sau đó phủ phấn phủ và tạo khối. Thời Dẫn đứng bên cạnh, không nhìn được nữa: “Chị ơi, ít nhất cũng phải đánh nền đã chứ.”
Thợ trang điểm quay sang bảo: “Nền da anh ấy đẹp sẵn rồi, thế thôi là được. Hơn nữa anh ấy cách xa khán giả bên dưới, người ta có thấy anh ấy đâu.”
Nửa câu đầu êm tai đấy, nhưng nửa câu sau khiến Thời Dẫn thấy có phần khó chịu. Chỉ là lúc này cậu chẳng có lập trường gì mà khoa tay múa chân trước mặt thợ trang điểm. Thời Dẫn ủ rũ. Lúc ngẩng lên, cậu đối mặt với ánh mắt Dụ Duy Giang trong gương.
“Được rồi.” Thợ trang điểm chào rồi chuyển sang trang điểm cho nghệ sĩ khác.
Thời Dẫn nhìn Dụ Duy Giang trong gương, mở miệng bảo: “Hay là… Em trang điểm cho anh nhé?”
“Đa nhiệm quá.” Dụ Duy Giang trêu cậu.
Thời Dẫn cười khúc khích, đặt ngón trỏ lên môi, suỵt một tiếng, nói nhỏ: “Giúp người giúp đến cùng, cảm ơn thầy Dụ.”
Dụ Duy Giang cười như không, xem như thật mà hỏi: “Cậu biết trang điểm à?”
“Không biết.”
“…”
Biểu cảm của Dụ Duy Giang rất cạn lời. Thời Dẫn thì vui ra mặt: “Đi thôi, thầy Dụ, em chụp ảnh cho anh, cái này thì em làm được.”
Hai người ra khỏi phòng thay đồ, Dụ Duy Giang dừng bước chân: “Lúc nãy là giúp cậu giải vây thôi, không cần chụp ảnh cho tôi, cậu cứ làm việc của mình đi.”
“Vừa nãy em cũng nói bừa thôi.” Thời Dẫn nghiêm túc bảo, “Trừ anh ra, em không muốn chụp ai nữa đâu.”
Dụ Duy Giang không lên tiếng.
Hình Kiêu cầm cốc trà cẩu kỷ, vội bước qua: “Anh thay đồ xong rồi à?”
“Ừ.”
Phó đạo diễn đêm hội đang xác nhận lại sự chuẩn bị của các nghệ sĩ, vừa mới bước ra khỏi phòng thay đồ. Hình Kiêu vội gọi anh ta lại: “Đạo diễn Trương, tiết mục của Dụ Duy Giang và Dương Y Uẩn không cần diễn tập lại ư?”
“Không cần, còn hai tiết mục nữa phải diễn thử, không đủ thời gian.”
“Nhưng hai người họ mới tập dượt một lần thôi mà, những tiết mục khác ít nhất đã tập ba lần rồi.”
Phó đạo diễn nhìn Dụ Duy Giang, bảo: “Di chuyển đàn piano của cậu ấy lằng nhằng lắm, cứ vậy đi, không sao đâu.”
“Đạo diễn Trương.” Dương Y Uẩn thay trang phục biểu diễn xong, bước ra khỏi phòng thay đồ.
Phó đạo diễn “ôi” một tiếng: “Không thì cứ để một mình Y Uẩn lên tập một lần đi. Còn đàn của cậu ấy thật sự bất tiện lắm, lãng phí thời gian.”
Hình Kiêu giận đến nghiến răng nghiến lợi, thái độ trông người mà đối đãi biểu hiện trắng trợn quá rồi đấy? Đàn của mấy người không lắp bánh xe di chuyển ở dưới chắc?
Thời Dẫn đang nghe, bỗng cảm giác có người đẩy nhẹ cậu một cái từ phía sau. Chất giọng trầm ấm của Dụ Duy Giang vang lên bên tai: “Đi đi.” Thời Dẫn nhìn anh một chút rồi cầm máy ảnh rời đi.
Dương Y Uẩn nói với phó đạo diễn: “Nếu tôi diễn tập một mình thì thôi không cần đâu. Đây vốn là tiết mục hai người, không sao, không đủ thời gian thì không phiền mọi người nữa. Duy Giang, cậu thấy thế nào?”
“Không sao.” Dụ Duy Giang trả lời.
Thời Dẫn lần mò tìm được chỗ của mình, vị trí rất gần sân khấu. Bây giờ cách thời gian đêm hội chính thức bắt đầu còn chừng hơn chục phút. Trên sân khấu vẫn đang có nghệ sĩ diễn tập.
Mười phút sau, sân khấu bắt đầu trống dần, khán giả bên ngoài lục tục soát vé vào trong. Nguyên Dập quả thật đã tìm cho Thời Dẫn một vị trí tốt, nhìn quanh một vòng, khu vực này đều là hội trưởng hội người hâm mộ, trạm tỷ, trường thương đại pháo, võ trang đầy đủ. Thời Dẫn lắp đặt máy ảnh sẵn sàng, thảnh thơi mở điện thoại chơi. Tiếng người huyên náo khắp hội trường. Thỉnh thoảng có vài chị em đu idol xung quanh sẽ tìm cậu bắt chuyện, hỏi cậu là fan của nghệ sĩ nào hay là quản trị viên của blog nào.
Thời Dẫn không mấy hứng thú với đêm hội, huống chi đêm hội của đài truyền hình địa phương cũng chẳng có nội dung đặc sắc gì, chỉ đơn giản là mời mấy nghệ sĩ đang nổi về hát rồi nhảy. Mấy chương trình kiểu này chủ yếu là dành cho người hâm mộ, ăn theo thị trường chứ chẳng còn gì khác.
Thời Dẫn đã xem qua danh sách tiết mục, Dụ Duy Giang ở khoảng giữa chương trình nên thời gian đầu cậu đeo tai nghe chơi game suốt.
Văn hoá tuyển chọn tài năng đang lên ngôi, khi một nhóm nhạc nam bước lên sân khấu biểu diễn, tiếng reo hò vang dội dưới khán đài. Cô gái bên cạnh Thời Dẫn kích động hét ầm lên, cậu đeo tai nghe cũng không thể cản lại được âm thanh khủng khiếp ấy.
Gần tới lúc Dụ Duy Giang xuất hiện, ngay sau màn biểu diễn sôi động này.
Thời Dẫn chỉnh lại thông số máy ảnh.
Không khí trong hội trường nóng hơn bao giờ hết. Khi nhóm nhạc nam kết thúc màn trình diễn, khán đài bùng nổ trong tiếng reo hò và la hét cổ vũ.
Ánh sáng bỗng tối hẳn đi, theo nhóm nhạc nam rời khỏi sân khấu, toàn bộ hội trường cũng dần yên tĩnh lại.
Thời Dẫn nín thở tập trung, trong giây lát cậu như nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Nói mới nhớ, hình như đây là lần đầu tiên cậu ngồi dưới sân khấu xem Dụ Duy Giang.
Một luồng sáng chiếu rọi phía bên trái sân khấu. Dưới ánh đèn có một nghệ sĩ dáng người cao ngất đang ngồi, đôi tay anh đặt một cách tự nhiên trên bàn phím piano. Ánh đèn phát sáng trên mái tóc đen của anh. Anh ngồi quay ngang với khán đài, chiếc mũi cao được ánh sáng êm dịu bao quanh.
Khán đài vang lên một tràng pháo tay.
Tiếng nhạc đệm vang lên, Dụ Duy Giang nhìn sân khấu trống trơn, xuất hiện sự chần chừ chỉ trong giây lát.
Dương Y Uẩn mãi chưa thấy ra khỏi bệ nâng tới sân khấu.
Cùng lúc đó, hậu trường đã loạn cả lên.
“Chuyện gì thế này?! Không phải mới yêu cầu các cậu kiểm tra lại tất cả một lượt rồi sao? Tiểu Dương đâu rồi?!” Bệ nâng đột nhiên xuất hiện trục trặc, đạo diễn vội đến nổi đoá. Dương Y Uẩn bình tĩnh đứng một bên, trán đã hơi toát mồ hôi.
Sân khấu vọng tới một giai điệu du dương, đạo diễn khựng lại, như nhận được tín hiệu từ Dụ Duy Giang, bất ngờ cầm bộ đàm chỉ huy: “Tổ âm thanh, tổ âm thanh, tắt nhạc đệm, ngay lập tức!”
“Đạo diễn…”
“Trước hết cứ để trên sân khấu cứu nguy, dẫu sao vẫn có màn độc tấu piano, mau tắt nhạc đệm trực tiếp! Chỉ đạo, chỉ đạo! Camera 1 quay cận cảnh…”
Dụ Duy Giang chơi một khúc nhạc như nước chảy mây trôi. Anh tự ý bỏ thêm một đoạn nhạc dạo, muốn tranh thủ một chút thời gian cho Dương Y Uẩn, cũng nhân tiện tạo đà cho sự xuất hiện của cô.
Hội trường vang vọng tiếng đàn du dương, tuy rằng có chút khác biệt so với bản gốc nhưng vẫn có thể nghe ra giai điệu của bài “Em chỉ quan tâm anh*” của cô Đặng Lệ Quân.
Nghe thử ở đây.
Nửa phút sau, cuối cùng Dương Y Uẩn cũng đứng trên bệ nâng từ từ xuất hiện.
Hội trường vang lên tiếng vỗ tay của khán giả, tiếng vỗ tay không lớn, như sợ quấy rầy đến tiếng đàn nhẹ nhàng bay bổng.
Dương Y Uẩn nghiêng đầu nhìn Dụ Duy Giang. Dụ Duy Giang gật đầu một cái rất nhẹ, thuận tay nhấn vài phím đàn, dẫn vào tiếng ca của Dương Y Uẩn…
“Nếu như không được quen biết anh, em không biết sẽ ở nơi nào…”
“Máy 2 cận cảnh Dương Y Uẩn, máy 1 toàn cảnh… Chú ý, tổ âm thanh không cần chơi nhạc đệm…”
Phần lớn nhạc đệm cho các tiết mục có đàn piano đều sẽ đi theo tiết tấu của đàn, hơn nữa âm lượng cũng phải nhỏ hơn tiếng đàn để tránh khiến ca sĩ hát lạc điệu.
Lúc này, tiếng đàn và tiếng ca không có nhạc đệm như càng thêm trong trẻo và du dương hơn.
Đó là một bài hát rất cũ, một bài hát mà mọi người đều có thể đồng cảm.
Thời Dẫn cảm thấy, Dụ Duy Giang lúc này cũng như bài hát cũ ấy, dịu dàng mà dài lâu.
Bài ca này thật sự rất cảm động, Thời Dẫn nghe tiếng cô gái bên cạnh sụt sịt, bỗng cậu rất muốn gọi điện cho mẹ mình.
Điện thoại nhanh chóng kết nối.
“Mẹ…” Tiếng Thời Dẫn chìm trong tiếng đồng thanh của khán giả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]