Ngay khi tiếng nhạc kết thúc, hội trường nháy mắt rơi vào yên ắng, rồi tiếng vỗ tay vang lên không ngừng. Thời Dẫn nghe tiếng nói chuyện có phần hơi kích động của cô gái phía sau.
“Người đánh đàn là ai đấy?! Duma đẹp trai xỉu!”
“Nhìn danh sách chương trình xem, thế nào cũng có tên.”
“Cậu chờ chút, để tớ tra weibo, đỉnh vãi ò, nãy tớ còn khóc luôn, đàn hay thật sự, lại còn nhẹ nhàng nữa, huhu.”
“Ai đấy ai đấy, tra được không?”
“Dụ Duy Giang.”
“Chưa nghe tên, để tớ lên mạng tìm.”
“Đậu, hình như tớ từng xem phim của anh này rồi, xem hồi mới vào đại học…”
Dụ Duy Giang bước tới giữa sân khấu, nắm tay Dương Y Uẩn, cúi chào khán giả một cách ưu nhã.
Tiếng vỗ tay dưới khán đài vang dội.
Tiết mục của Dụ Duy Giang kết thúc, Thời Dẫn cũng mang máy ảnh rời đi theo lối nhỏ. Trước khi đi, cậu gửi tin nhắn thoại cho Nguyên Dập: “Chú Nguyên, em về đây, hôm nay cảm ơn anh nhé, không biết sau hậu trường anh có thấy thầy Dụ không, đẹp trai xỉu, thầy Dụ siêu khí chất.”
Mãi lúc sau Nguyên Dập mới nhắn lại, có vẻ đang bận.
“Có xem một chút, gu anh, chuẩn gu anh.”
“Em về nhà chỉnh ảnh, Trung Thu vui vẻ nhé chú Nguyên.”
“Trung Thu vui vẻ, Thời Tử.”
Sau khi về nhà, việc đầu tiên Thời Dẫn làm là chạy vào thư phòng, vali vẫn vứt ngoài phòng khách. Mẹ Thời nghe tiếng động bèn xuống tầng xem.
“Thằng bé này, đồ đạc còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-muon-giu-khoang-cach-voi-em/3571168/chuong-9.html