Chấm sáng từ những chiếc đèn pin lớn dần và tiến đến rất gần vị trí ẩn nấp của hai người. Có những ba tên, đầu đội đèn pin, tay không cầm súng AK-47 cũng cầm loại súng khác. Trương Tuệ Mẫn nhìn mà nuốt nước bọt, chưa bao giờ cô thấy rén như lúc này. Ngộ nhỡ bất cần gây ra tiếng động, Điềm Y Hoàng dường như không mang vũ khí, một mình anh đối đầu với ba tên này thì cả hai chỉ có nước chầu ông bà.
"Làm sao bây giờ?"
Trương Tuệ Mẫn giương mắt nhìn anh. Điềm Y Hoàng lại "'Suỵt" một tiếng. Ý bảo cô tạm thời giữ im lặng. Trong tình cảnh này mà anh vẫn bình tĩnh nắm chặt tay cô, thủ thân linh hoạt. Dường như nếu bị phát hiện sẽ kéo cô chạy ngay lập tức.
Bọn người rọi đèn một hồi không thấy có gì bất thường, một tên vò đầu lên tiếng:
"Lạ nhỉ? Tao vừa thấy mới có bóng người ở đây?"
Một tên khác đáp:
"Mày đói nên nhìn gà hóa cuốc rồi! Làm gì có ai?"
"Hay là mày nhìn thấy ma?" Tên còn lại hất cằm.
Hắn thôi vò đầu, đập đầu súng AK-47 vào đầu tên vừa lên tiếng:
"Ma mãnh cái đầu mày, bớt ảo phim đi!"
Ba người nói xong liền đi tiếp. Qua một lúc, chờ cho bọn họ đã khuất hẳn vào bóng đêm, Điềm Y Hoàng mới chậm rãi đứng dậy, dắt Trương Tuệ Mẫn ra khỏi bụi rậm. Cả hai vừa đi được mấy bước phía sau chợt vang lên tiếng súng. Lập tức, Điềm Y Hoàng kéo cô chạy hết tốc lực, thoăn thoắt ẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-loan-tinh-dien/3584887/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.