Cảm ơn anh, thì ra tới bây giờ em mới hiểu cảm giác tô son mà người ta nói.
Tư Niên ngồi xuống cạnh Minh Thành.
- Cảm giác thế nào?
- Thì...cũng tốt lắm, họ còn muốn bôi gì lên cho em nữa ấy nhưng em từ chối. Khuôn mặt này nhất định em phải giữ gìn.
- Em như vậy được rồi, không cần qua mấy công đoạn trang điểm nhưng sau này ra ngoài nhiều nhất định phải dùng thời gian dưỡng da đấy .
Anh nói thêm.
- Vâng. Em biết rồi ạ.
Hồi tưởng về lúc trong phòng chuẩn bị.
- Cô gái là người hôm nay trình diễn phải không? Cơ mà không lẽ chị Châu Liên lại không dặn đừng trang điểm trước sao?
- Tôi...tôi không có trang điểm.
Tư Niên ngơ ngác nhìn đám người bận rộn trong phòng.
- Hả, cô gái à, cô chưa trang điểm thật sao, không đùa đấy chứ?
Một người nghe xong vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Tư Niên.
- Đ-Đâu có. Tôi không biết trang điểm, tôi thực sự không đùa với mọi người đâu.
- Cho tôi thử nhé?
Nói rồi người đó lấy miếng bông chấm nước tẩy trang thử lên khuôn mặt của Tư Niên. Và quả thực là chẳng có một chút phấn nào bám vào,trước sau như một. Cô cứ đứng ngơ ra chẳng hiểu họ đang làm gì, riêng bọn người bên trong thì bị kinh ngạc. Khuôn mặt không tì vết không son phấn mà đã đẹp như vậy cũng chính là không cần trang điểm đã quá xinh đẹp.
- Ghen tị quá à. Cô gái, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-le-duong-kinh/3548568/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.