Anh bước đến sờ vào chiếc bàn trang điểm vẫn còn mới giống như chưa từng được động đến. Thậm chí còn chẳng có gì đặt trên đấy, cũng phải Tư Niên chưa trang điểm bao giờ thì cô dùng đến nó để làm gì. Và ngoại trừ tủ đồ với giường ra thì Tư Niên cũng chưa từng động vào thứ gì trong căn phòng đó trừ lúc dọn dẹp.
-Xem ra...cô gái vẫn nghĩ mình là người làm. C-cái này…"
Đột nhiên anh phát hiện một bức ảnh cũ , anh nhanh tay lấy thứ trên tủ đồ xuống.
"Tại sao còn sót lại? Mình rõ ràng đã dọn dẹp hết rồi. Vậy…Lục Tư Niên, cô ấy thấy rồi?!"
Khi nghe tiếng động vào đồ đạc,Tư Niên đã như lờ mờ thức giấc, cô ngồi dậy lấy tay dụi mắt mình nhìn về phía Vũ Lăng.
- Ca...cậu chủ đang làm gì á…-
- Cô, tôi! Không...tôi không có làm gì..
"Cái...ảnh đó,tôi nói là sẽ trả cho cậu mà tôi quên ă...cậu mang về phòng mình đi."
Quả thực Tư Niên đã thấy nhưng cô biết gì chứ. Chỉ cảm thấy cô gái trong ảnh thật sự rất xinh đẹp. Cô bây giờ vẫn chưa tỉnh táo, ít nhất cũng có thể dỗ để cô ngủ tiếp.
- Được được, tôi lấy rồi. Cô ngủ tiếp đi, tôi về phòng.
- Vâng, cậu chủ ngủ ngon ạ.
Nói dứt lời, cô lại nằm xuống ngủ tiếp. Giây phút xác nhận Tư Niên đã ngủ, Vũ Lăng thở phào nhẹ nhõm. Anh lấy hết tất cả bức ảnh xuống rồi quăng thẳng vào thùng rác trước nhà, cũng cẩn thận kiểm tra xem có sót không rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-le-duong-kinh/3548567/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.