Xin lỗi chị, em xuống trễ.
Vừa nói Tư Niên vừa thở gấp.
- Cũng không trễ, còn tận 10 phút mới đến giờ. Em lên xe đi.
Cửa xe mở ra, cô bước vào trong xe rồi đóng cửa lại và xe lăn bánh.
- Hôm nay sẽ vất vả cho em rồi, đã chuẩn bị tinh thần chưa?
- Rồi ạ.
Xe cứ chạy về phía trước trong đêm tối, đèn đường như chạy ngang cửa sổ xe một cách nhanh chóng. Cứ chớp tắt khiến Tư Niên có chút thích thú, mặt cô cứ áp sát vào cửa kính trên xe của ghế lái phụ.
- Trong em thích thú quá. Lần đầu đi xe này à? Không đúng...Bác sĩ chắc chắn đã đưa em đi, hay là Vũ Lăng…
Châu Liên nói cũng có chút ngập ngừng.
- Hở? Không phải là chưa đi, Anh Minh Thành đưa em đi hoài. Chỉ là chưa bao giờ thấy cảnh thế này thôi.
Tư Niên vừa nói vừa cười dịu dàng.
- Vậy còn...Dục Vũ Lăng?
Hỏi một lúc, Tư Niên cũng chỉ lắc đầu nhẹ rồi tiếp tục ngắm cảnh bên ngoài. Sau nửa tiếng, xe đã đến nơi, một căn biệt thự màu trắng, có sân vườn đầy cỏ xanh và những món trang trí đẹp mắt.
- Tới rồi, em xuống xe đi. Đợi chị đỗ xe rồi sẽ dắt em vào."
- Vâng.
Nói rồi, cô bước khỏi xe và đứng đợi.
Đỗ xe xong, Châu Liên ra chỗ Clcô còn đang nhìn ngang nhìn dọc cả biệt thự và sân vườn đồ sộ của mình.
- Cả gia tài của chị đấy. Đi nào.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-le-duong-kinh/3548563/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.