Bữa cơm này tuy có phần khó xử, một hồi lâu sau Triệu Tiểu mới từtrạng thái sửng sốt trở về bình thường, hỏi Trương Nhất Manh: “Chị họ,chị thấy học ngoại ngữ nào thì tốt? Em không muốn học tiếng Anh …”
Trương Nhất Manh ngẩn người, nói: “Ừm… Em thấy hứng thú với ngoại ngữ nước nào?”
Triệu Tiểu nói: “Em cũng không rõ, tiếng Arab hay Myanmar đều được cả.”
Trương Nhất Manh: “… Như vậy thì tìm việc làm không dễ đâu.”
Triệu Tiểu nở nụ cười: “Chị họ thật là dễ bị lừa.”
Trương Nhất Manh: -_-
Khoảng thời gian sau của bữa cơm trôi qua tương đối nhẹ nhàng, TriệuPhong hỏi gần đây Trương Nhất Manh thế nào, Trương Ninh Giản chỉ việcgât đầu phụ hoạ theo, cố gắng tỏ ra ít nói chững chạc… Ít nhất là ởtrong mắt Hà Nhu và Triệu Phong…
Bữa cơm này vui vẻ thì ít mà khách sáo thì nhiều, lúc về Triệu Phongmuốn đưa Trương Nhất Manh xuống nhưng cô sợ ông nhìn thấy chiếc xe hànghiệu nên nhanh chóng từ chối, Triệu Phong do dự một chút rồi cũng đi lên lầu. Khi hai người đang trên đường về thì Tề Phỉ nhắn tin đến, cô hỏimọi chuyệ thế nào rồi, Trương Nhất Manh nhắn lại, nói là rất tốt, tiệnthể hỏi cô chuyện tối qua.
“Cậu và Nhị sư phụ tớ thế nào rồi?”
“Còn thế nào nữa, tớ và anh ta PK, anh ta đánh được một chút đã chếtrồi, PK mười trận thì thua hết mười trận, đúng là lãng phí thời gian của tớ mà.”
Trương Nhất Manh: “… Haiz, dù gì cũng là Nhị sư phụ của tớ, cậu đừng có bắt nạt người ta đó…”
Tề Phỉ cười to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-me-anh/536055/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.