Tề Phỉ và Ước gì được làm học sinh vừa cãi nhau, vừa tiếp tục đánhquái, thoắt cái mà Trương Nhất Manh đã lên đến level 25, lúc đó trờicũng đã khuya, Trương Ninh Giản chắc cũng sắp về phòng ngủ nên TrươngNhất Manh nói rằng cô phải log out, thế là Tề Phỉ và Ước gì được làm học sinh tiểu học hẹn nhau đến trước cửa thành Lạc Dương PK.
Trương Nhất Manh nhìn Tề Phỉ và Ước gì được làm học sinh tiểu học rời khỏi phó bản, sau đó mở bản đồ ra, nhìn thấy trừ cô ra, hai người đóđều đang ở Lạc Dương.
Trương Nhất Manh: “…”
Tề Phỉ này cũng thật là.
Cô cười cười tắt máy, vừa đúng lúc Trương Ninh Giản đẩy cửa phòng đivào, anh lười biếng nằm vật xuống giường, cô chạy vào toilet rửa mặt,lúc đi ra thì thấy Trương Ninh Giản ngủ rồi, thế mà khi Trương Nhất Manh nằm xuống giường, anh lại quay qua ôm Trương Nhất Manh.
Lâu dần thành quen, Trương Nhất Manh cảm thấy hành động coi mình nhưgối ôm của Trương Ninh Giản rất bình thường, – – dù gì thì ở trong lònganh ngủ rất ấm áp, nói ra phải là cô chiếm tiện nghi mới đúng…
Trương Ninh Giản cọ cọ vào người Trương Nhất Manh hồi lâu, rốt cuộccũng từ từ ngủ, Trương Nhất Manh nghĩ đến chuyện ngày mai, cảm thấy hơilo, nhưng cũng chầm chậm vào giấc mộng đẹp. Trong mơ, có người gọi cô là “mẹ”, cô quay đầu lại, không phải Trương Ninh Giản, cũng không phảiTrương Ninh Hi, mà người đó lại là Trương Ninh Trí, Trương Ninh Trí đang dùng một vẻ mặt đáng yêu nhìn cô, làm cho Trương Nhất Manh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-me-anh/265606/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.