“Anh, anh có thể nói vớimẹ em đừng gọi cho em cả ngày được không, em không còn là con nhóc nữa đâu.”Phương Di vừa đùa với Thọ Thọ, vừa ấm ức nói, “Hôm nay ăn cái gì vậy, cókết bạn với ai chưa, thái độ của thầy giáo thế nào, có bị ai ăn hiếp không …Phiền chết người!”
“Dì cũng chỉ quantâm em thôi mà.” Chu Vệ rất khách quan đánh giá.
“Đứng nói chuyệnmà không thấy đau thắt lưng (*).” Phương Di liếc Chu Vệ một cái, “Dì cả khôngquản lí anh, anh đương nhiên có thể nói như vậy.”
*Đứng nói chuyện mà khôngthấy đau thắt lưng: Ý nói không biết thực tế mà chỉ mạnh miệng nói xa vời.
“ok, xin lỗi xinlỗi.” Đối với những chuyện trong nhà này, Chu Vệ hoàn toàn không muốn tham giavào.
“Vậy thì giúp emđi.” Phương Di giả vờ năn nỉ đáng thương nhìn anh họ.
Chu Vệ đột nhiêncười. Biểu hiện năn nỉ của cô và Thọ Thọ mỗi lần đi ngang qua tiệm bánh bao quảlà giống nhau như đúc… “Anh nghĩ, vấn đề này em có thể trao đổi cùng sư tỷ củaem, cô ấy cũng là người từng trải.” Chu Vệ vừa nói, vừa ngoái đầu nhìn ngườiđang chăm chỉ đọc sách trên bàn.
Phương Di nhìnTriêu Huy, liếc thấy sự khích lệ trong mắt anh họ, lập tức đi qua nói chuyệnnày với Triêu Huy.
Triêu Huy suy nghĩmột chút, nói: “Không biết kinh nghiệm của chị có thể giúp em không. Khi vừalên năm thứ nhất đại học, trong nhà cũng không yên tâm để chị ở bên ngoài mộtmình, mỗi ngày đều ân cần gọi 3 cú điện thoại hỏi thăm, thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-cua-ai/2962086/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.