Viên Hỷ nhất thời không phản ứng kịp, thấy Bộ Hoài Vũmuốn bắt tay với anh mình thì sợ động tác này của anh sẽ làm anh trai giậtmình, nên có ý muốn kéo anh ra đứng sau lưng mình để chặn lại.
Thanh Trác chớp mắt nhìn Bộ Hoài Vũ, rồi lại nhìn ViênHỷ, thế nhưng không co người lại trốn đằng sau như trước kia nữa, gương mặt lộra nét cười thơ trẻ, cũng vươn tay về phía Bộ Hoài Vũ, nói: “Xin chào, tôi làViên Thanh Trác!”
Anh nắm lấy tay Bộ Hoài Vũ, lắc thật cật lực, lại quayđầu cười đắc ý với Viên Hỷ, “Tiểu Hỷ, anh làm có tốt không? Mẹ nói gặp người lạphải bắt tay thế này!”
Bộ Hoài Vũ ngẩn ra, ánh mắt nhìn Viên Hỷ thoáng nétnghi hoặc.
Viên Hỷ cười vẻ ngượng ngập, giơ tay ra kéo tay anhmình về, “Ừ, anh học tốt lắm.” Lại xoay sang giới thiệu với Bộ Hoài Vũ: “Đây làanh của em, đến đây ăn tết cùng. Anh ấy… anh ấy…” Cô không biết nên nói thế nàovới Bộ Hoài Vũ về anh mình, vả lại đang đứng trước mặt anh, cô cũng chẳng dámnói.
Bộ Hoài Vũ đã nhận ra nét khác lạ của Thanh Trác, mỉmcười nhẹ nhàng, “Khoan nói gì đã, anh đưa hai người về.”
“Không cần đâu, không cần đâu!” Viên Hỷ vội nói.
Nhưng Bộ Hoài Vũ vẫn đón lấy chiếc túi trong tay cô,“Đi thôi.”
Thanh Trác hứng chí vừa chạy vừa nhảy ở phía trước,cười rất vui vẻ: “Tiểu Hỷ, là tòa nhà nào?”
“Đừng chạy, anh, chậm thôi.” Viên Hỷ cũng gọi vớitheo, sau đó lại nhìn Bộ Hoài Vũ bên cạnh với vẻ ngượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-ai-cua-ai/2385917/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.