Bì Hối ở bên kia trầm mặc, âm thanh ồn ào nô nức củađêm trừ tịch bị một sợi dây điện nho nhỏ dẫn đến, đến tay Viên Hỷ chỉ còn lạisự lạnh lẽo cô độc.
“Cậu cũng không chịu nói thật với tớ à?”
“Viên Hỷ, có gì thì ngày mai hẵng nói, được không? Tớđến đón các cậu, mọi người cùng ăn mừng năm mới, người càng đông thì càng vui.”Bì Hối nói, rồi vẫn cười bảo: “Đến đây ăn bánh cảo đi, mẹ tớ gói nhiều lắm.”
“Cậu có tin tức của anh ấy, đúng không?” Cô khôngngốc, đã nhìn ra những lời muốn nói lại lặng câm bao nhiêu lần như thế của BìHối rồi, nếu không có tin gì phải che giấu cô thì Bì Hối sẽ không như thế.
“Viên Hỷ…”
“Nói tớ biết, được chứ? Ngay bây giờ, cậu biết tínhkhí tớ mà, vả lại,” Cô cười khổ, “Còn có gì mà tớ không chịu đựng nổi nữa? Cậuđã quen biết tớ bao năm nay rồi, mà vẫn nghi ngờ khả năng chịu đựng đả kích củatớ ư?”
Bì Hối thở dài, đột ngột hỏi: “Viên Hỷ, cậu mấy nămrồi không về nhà ăn Tết?” Giọng nói nghiêm túc hiếm thấy.
Mấy năm rồi? Cô nghĩ, từ năm anh bỏ đi ấy, từ ngày mẹcô lấy cái chết ra uy hiếp ấy, tính đến hôm nay thì chắc đã có bốn đêm giaothừa rồi.
“Viên Hỷ, chỉ vì một người đàn ông, cậu và gia đìnhbất hòa đến mức này, có đáng không?”
Có đáng không? Nghĩ cho cùng cũng là hai năm yêu nhau,đã vỡ vụn, đã nát bươm, cũng chỉ là gần bảy trăm ngày đêm nối nhau, có đángkhông? Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-ai-cua-ai/2385915/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.