Quen nhau rồi mới phát hiện ra cơ hội gặp nhau nhiềuhẳn, đặc biệt là Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ, hai người cùng làm việc ở một tòa nhà,nơi ở cũng khá thuận đường, có mấy lần tan sở gặp nhau, Bộ Hoài Vũ còn lái xeđưa Viên Hỷ về.
Về sau có một tối, khi Viên Hỷ đang chạy về phía trạmxe buýt cho kịp chuyến thì Bộ Hoài Vũ dừng xe bên cạnh cô, ngoắc tay ra hiệucho cô lên. Viên Hỷ liền cười hì hì rồi lên ngồi trên xe anh, khi xe đến trướctòa nhà Viên Hỷ ở, Bộ Hoài Vũ nói, Viên Hỷ, dù sao chúng ta cũng thuận đường,sau này em khỏi phải chen lên xe buýt nữa, anh tiện thể đưa em đi luôn.
Viên Hỷ cảm thấy có phần bối rối, vội vã chối từ, thếchẳng phải cô đang lợi dụng người ta sao? Vả lại cô vẫn còn lo lắng chuyệnkhác, đó là sợ đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy, vì Bộ Hoài Vũ quả thật quánổi bật, nhất cử nhất động đều được những bạn đồng nghiệp nữ hiếu kỳ theo dõi,rồi loan truyền với nhau trong công ty.
Nhưng buổi sáng hôm sau, vừa ra khỏi khu nhà mình, côđã nhìn thấy xe của Bộ Hoài Vũ đậu trước cổng.
Trở về nói với Bì Hối chuyện này, Bì Hối liền khíchcô, nói mình đi thẳng ngồi ngay, cậu việc gì phải sợ? Chẳng phải cậu bảo khôngcó ý gì với anh ấy sao? Vậy cậu sợ gì nào? Một người bạn bình thường thôi mà,tiện thể thì quá giang xe, có gì ghê gớm đâu, tớ thấy chính cậu vừa có tật giậtmình thì có! Khai thật đi, có phải đã yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-ai-cua-ai/2385919/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.