Tôi thẳng thừng đáp: "Cảm ơn sự quan tâm của tiền bối, nhưng lúc này lòng ta không có chí hướng bái sư."
Man Di của tôi sống chết chưa rõ ra sao, tôi nào còn lòng dạ nhận thầy trò. Dẫu tôi biết người trước mắt tôi rất có thể là một đại năng, tu vi cao cường, nhưng tất cả những thứ đó đều không quan trọng.
Cứ tưởng bị tôi từ chối sẽ tức giận, nào ngờ vị tu sĩ kia chỉ nhẹ nhàng mỉm cười: "Cũng đúng, lòng ngươi hiện tại chỉ muốn rời khỏi Thanh Sơn phái. Chỉ là có việc gì khiến ngươi nôn nóng như vậy?"
Một lần nữa, tôi đành kể lại đầu đuôi sự việc cho ông ta nghe. Kỳ thực tôi cũng không trông chờ gì lắm, chẳng qua thật sự hết cách rồi, người này nếu không muốn cho tôi đi thì tôi đi không được.
Vị tu sĩ kia nghe xong, vuốt râu cảm thán: "Ra là như vậy. Đáng tiếc... hầy."
Tôi ngờ vực hỏi: "Đáng tiếc điều gì ạ?"
"Ảo trận ngươi vừa phá chỉ là một trong số ba trận pháp được bày bố thôi." Giọng nói của ông hiền hoà từ tốn, "Cứ mỗi một ngàn bậc thang sẽ lại có một trận pháp mới vây khốn, cái sau khó hơn cái trước, lấy tu vi của ngươi hiện tại khó lòng vượt qua nổi."
Tôi nghe như sấm nổ bên tai, toàn thân bủn rủn. Chỉ một trận pháp thôi đã muốn vắt cạn sức lực của tôi, đằng này người trước mắt bảo tôi vẫn còn hai cái nữa? Đã thế cái sau còn khó hơn cái trước?
"Chúng ta trao đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-do-cuu-tui-voi/2546920/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.