Thời gian thấm thoắt trôi đưa, cứ thế đã gần một trăm năm.
Năm đầu tiên sau khi Man Di chết, tôi không thể chấp nhận sự thật này, cứ mê man như người mất hồn. Xung quanh tôi mọi người có nói gì đi chăng nữa, vào tai đều biến thành tiếng vo ve.
Mất hết ba năm, tôi mới bắt đầu sinh hoạt lại được như người bình thường. Lãn Nhàn chân nhân hỏi tôi còn muốn tu tiên không, tôi suy nghĩ trong chốc lát liền gật đầu.
Man Di nói với tôi nguyện vọng của y là tu tiên. Nếu y chết rồi, để tôi thực hiện thay y đi.
Huống hồ ba năm qua dẫu tôi cứ lờ đờ như xác không hồn, song Lãn Nhàn chân nhân vẫn vô cùng kiên nhẫn, chưa từng một lần gượng ép hay đối xử tệ. Tôi ăn không ở không trên Huyền phong suốt ba năm, trước đó vì nhờ người giúp đỡ đã gọi một tiếng sư phụ, bây giờ lại bảo không muốn tu tiên nữa thì trơ tráo quá.
Dẫu là vậy, đến tận năm thứ mười không nghe thấy tung tích gì, tôi mới chấp nhận được việc Man Di thật sự đã chết rồi.
Về phương diện pháp trận, tôi quả thật cực kỳ có thiên phú như lời sư phụ tôi nói. Tư chất tôi không xuất sắc cũng không quá kém, vì thế tốc độ tu luyện cực kỳ chậm rãi, mất trăm năm mới lên tới Trúc Cơ trung kỳ. Lương Ân trái lại như diều gặp gió, tu vi tăng ào ào, đã lên đến Nguyên Anh hậu kỳ rồi.
Có điều tôi chỉ lấy tu vi của Lương Ân ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-do-cuu-tui-voi/2546918/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.