Thấy tôi thôi giãy giụa, Lương Ân lúc này mới thả tôi xuống.
Không còn mặt nạ che đi những vết sẹo xấu xí trên mặt, tôi bỗng dưng như người bị lột trần, theo bản năng nghiêng người tránh đi tầm nhìn của hắn.
Nào ngờ tay tôi đã bị đối phương chộp lại: "Không cần trốn ta."
"Ta không có trốn ngươi." Tôi lấp liếm tìm cớ, "Ta cần về tìm em trai."
Lương Ân hờ hừng đáp: "Lấy sức ngươi hiện tại, ngươi nghĩ ngươi đấu lại nổi lão tu sĩ kia không? Nếu chẳng may ngươi lại bị bắt thì làm thế nào?"
Nghe mấy lời này, tôi sực tỉnh ra. Tuy không muốn công nhận nhưng Lương Ân nói không sai, tôi đây chạy về chẳng khác gì đi tìm đường chết.
"Đừng lo, buôn người làm lô đỉnh là trọng tội ở tu chân giới." Lương Ân tiếp lời, "Đợi về báo cho các trưởng lão ở Thanh Sơn phái, bọn họ nhất định sẽ cử người đi diệt trừ ma tu."
"Nhưng Man Di..." Nghĩ tới y, lòng tôi lại đau như cắt.
Tự bản thân tôi biết tôi không giúp được gì, chờ ở một bên cho những tu sĩ kia đi dọn dẹp ma tu mới là hành vi đúng đắn. Nhưng nghĩ tới việc Man Di không biết sống chết ra sao, rất có thể lão tu sĩ sẽ lừa gạt hãm hại y, tôi không tài nào đứng yên nổi.
Đầu gối tôi không tự chủ được, quỳ xuống, tay nắm lấy vạt áo của Lương Ân: "Lương đạo hữu, xem như ta cầu xin ngươi, ngươi để ta đi tìm y đi. Ta chỉ có Man Di là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-do-cuu-tui-voi/2546922/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.