🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một đêm vẫn không đủ để tôi tiêu hoá hết mớ tin tức kia.

Cơ mà tôi nghĩ ai rơi vào tình huống này đều sẽ như tôi cả. Chẳng ai chấp nhận được việc mình sống trên đời cả trăm năm, một ngày đẹp trời có người xuất hiện bảo tất cả mọi thứ đều là giả, mau tỉnh dậy đi thôi.

Không bàn tới việc hiện thực và mộng tưởng bên nào tốt đẹp hơn, cứ tưởng tượng mọi điều bản thân cố gắng làm hoá ra đều vô nghĩa đã đủ khiến tôi tức lồng ngực rồi.

Lẽ dĩ nhiên Mộng Kính có thể nói dối tôi. Nhưng nếu đấy là một loại trường hợp khả dĩ thì việc nó nói thật cũng nằm trong phạm vi tôi cần suy xét.

Không biết có phải may mắn rơi xuống hay chăng, sáng hôm sau Man Di báo tôi y có việc gấp phải đi lên thị trấn mua đồ. Lòng tôi vốn rối bời, nay y đi rồi có thể tạm che giấu được một chốc, đương nhiên không ý kiến gì liền gật đầu.

Có điều rất nhanh tôi nhận ra chẳng có may mắn nào ở đây cả, khi Lương Ân bất ngờ xuất hiện như ngày hôm qua.

Hắn thẳng thắn thừa nhận chính mình đã tạo chuyện kéo Man Di rời đi trong chốc lát để có thể tiếp cận tôi, còn chuyện đấy là gì thì lại không nói rõ.

Tôi nhìn Lương Ân, cất lời: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Mang ngươi rời khỏi lãnh địa." Hắn đáp, "Mộng Kính hẳn đã nói hết mọi thứ cho ngươi?"

Tôi không gật cũng chẳng lắc đầu, không muốn để lộ biểu cảm cho Lương Ân suy đoán.



"Hồ Huyên, chẳng lẽ ngươi không thắc mắc vì sao ta biết về Mộng Kính ư?" Hắn lại tiếp tục vặn hỏi.

Đương nhiên tôi thắc mắc lắm chứ. Ngay cả tôi còn không biết trong hốc mắt mình có tồn tại thứ này, làm sao Lương Ân lại biết được.

Trong đầu tôi nảy sinh một loại suy đoán, thế nhưng nếu tôi công nhận nó là thật thì cũng tương đương với công nhận những lời Lương Ân và Mộng Kính nói là thật.

"Khoan bàn tới tính chân thật của câu chuyện này." Tôi hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Nếu ngươi thật sự muốn mang ta rời đi, tại sao lại chờ đến bây giờ? Thời gian ta cư ngụ trên Thanh Sơn phái xấp xỉ cũng gần trăm năm, cớ gì lại chọn thời điểm này?"

Lương Ân cười khổ: "Nếu có thể ta cũng mong mình mang ngươi đi được sớm hơn. Đáng tiếc phải đến dạo gần đây ta mới thức tỉnh, lấy lại được ký ức của mình."

Nghe rất hợp tình hợp lý, nhưng tôi vẫn chẳng thể tin tưởng hoàn toàn. Đúng hơn là tôi không muốn tin vào điều tôi không muốn tin.

"So với những gì ngươi trải qua, ta càng mong ngươi có một cuộc đời bình yên hạnh phúc như bên trong lãnh địa này." Hắn nhẹ giọng nói tiếp, "Thế nhưng lãnh địa không phải chốn cư ngụ lâu dài, ảo cảnh cũng sẽ không tồn tại mãi mãi. Đợi đến khi y hoàn toàn dung hợp tim hạch, đại khai sát giới toàn bộ linh hồn trong lãnh địa, linh hồn ngươi sẽ bị cắn nuốt ngay cả luân hồi cũng không vào được."

Tôi vẫn nửa tin nửa ngờ với điều này, đặc biệt là việc Man Di cắn nuốt linh hồn tôi.

Ở bên trong thế giới này quan hệ giữa tôi và y tốt đẹp đến vậy, tôi không cho rằng y sẽ làm ra chuyện đó.

Mà ngay cả thế giới kia, dường như tôi chưa từng đắc tội gì với y cả, không có lý do gì để Man Di đuổi cùng giết tận.

"Vậy còn ngươi thì sao?" Tôi hỏi ngược Lương Ân.

"Ta..." Lương Ân chưa kịp dứt lời, mũi tên sắc bén đã lao tới cắm phập vào vị trí tim hắn.

May mà hắn có thuật thuấn di, nhanh lẹ dịch chuyển sang nơi khác, bằng không nơi đó chỉ còn mỗi cái xác.

Man Di vẫn chưa buông cung xuống, đứng từ xa cong khoé môi: "Quả nhiên có trá."

Lương Ân biết hành tung của mình đã bị bại lộ, cũng chẳng buồn giấu giếm nữa, triệu hồi kiếm nơi tay.



Bầu không khí này, chính là loại căng thẳng chuẩn bị đánh nhau giữa hai cường giả!

Tôi không ngu. Tôi biết không thể nào có chuyện một người đã mất hết căn cốt như Man Di lại chuẩn xác nhắm bắn vào tim Nguyên Anh hậu kỳ như Lương Ân, đã thế còn lặng im không một tiếng động tiếp cận nữa.

Huống hồ uy áp y toả ra lúc này cực kỳ nguy hiểm, là loại sức mạnh có thể huỷ thiên diệt địa, đối chọi với Lương Ân hoàn toàn không thua kém tí nào.

Chỉ là hiện tại không phải thời điểm để nghi vấn việc Man Di che giấu sức mạnh của mình. Đầu tôi xoay mòng mòng, nghĩ cách làm sao để ngăn bọn họ lại.

"Ngươi lại muốn mang hắn đi." Thanh âm của Man Di khó nghe vô cùng, "Ngươi đã có hắn suốt một trăm năm rồi, vẫn chưa đủ thoả mãn sao?!"

Lưỡi kiếm của Lương Ân nhanh nhẹn đánh bay một mũi tên khác lao tới, thế nhưng ngay sau đó Man Di đột ngột lao lên, cung tên trong tay biến thành chiếc rìu thật lớn chém vào đầu hắn.

"Man Di! Dừng lại!" Trái tim tôi giật thót, nhìn lưỡi rìu cách mặt Lương Ân chưa đến một gang bàn tay, hét to kêu y dừng lại.

Trong thoáng chốc đó, động tác của Man Di chợt khựng theo. Thế nhưng một tích tắc đã là quá đủ. Lương Ân nheo mắt thuấn di, chốc sau xuất hiện ngay bên cạnh tôi, tay túm lấy eo kéo mạnh. Cơ thể tôi ngã giúi vào lồng ngực hắn, chưa kịp hoàn hồn đã trông thấy cặp mắt đỏ như máu của Man Di lao về phía mình.

"Lương Ân!!!" Y rít to, "Hồ Huyên!!!"

Man Di duỗi tay ra, chỉ cần tôi hơi chúi người sẽ có thể bắt được. Có điều sự sợ hãi và kinh hoảng đã đông cứng cơ thể tôi, khi tôi nhận ra ý định của y thì Lương Ân đã nắm chặt eo tôi thuấn di đến địa điểm khác rồi.

Hai chân vừa chạm đất, ý thức khôi phục lại, tôi giằng mạnh ra khỏi vòng tay hắn. Bộ dáng tôi lúc này hẳn vừa lôi thôi lại đầu bù tóc rối vô cùng. Lương Ân hơi nhíu mày, song vẫn buông tôi ra.

"Ngươi mang ta đi đâu?!" Tôi đen mặt quát, "Lương Ân, đem ta quay trở lại!"

Bình thường Man Di đã căm hận Lương Ân và Thanh Sơn phái đến nhường nào, nay Lương Ân còn bắt tôi đi ngay trước mặt y, tôi không thể đoán trước Man Di sẽ làm ra hành động cực đoan gì.

Đáng tiếc tôi so với hắn thì chẳng khác gì gà con so với đại bàng. Tôi vừa định chạy đi, một tay Lương Ân đã có thể túm tôi ném trở về hang động.



Hắn ném ra một đạo phù chú, dựng lên một lớp kết giới. Tôi tức giận đấm mạnh, phát hiện phía trên kết giới có uy áp Đại Thừa kỳ!

"Xin lỗi, ta biết về mặt trận pháp không thể so với ngươi nên đã mượn dùng kết giới của Lãn Nhàn chân nhân." Lương Ân thành thật đáp, "Tấm kết giới này là quà ngài ấy tặng ta lúc thăng lên Nguyên Anh kỳ, Lãn Nhàn chân nhân không biết gì về chuyện này, ngươi tức giận thì trút lên ta là được."

Hắn nói Lãn Nhàn chân nhân không liên quan, lòng tôi thoáng nhẹ nhõm đôi chút. Thế nhưng điều đó vẫn chẳng thể thay đổi cách nhìn của tôi về tình huống hiện tại.

"Rốt cuộc ngươi muốn gì?" Tôi lạnh lùng đáp, ngồi phịch xuống đất.

"Từng lời từng chữ ta nói đều là thật, mà ngươi có thể hỏi Mộng Kính để tự mình đối chứng." Hắn rũ mi mắt nhìn tôi, "Huyên, chính ngươi cũng biết Man Di đang nói dối kia mà. Ngươi vẫn không cam lòng chấp nhận rằng mình bị y lừa sao?"

Tôi há miệng định cãi, lại nhận ra lời Lương Ân nói có lý, tức đến đỏ mặt.

Rõ ràng Man Di không hề bị huỷ căn cốt gì hết, hơn nữa tu hành hết sức thuận lợi, sức mạnh một chín một mười so với thiên tài Lương Ân của Thanh Sơn phái. Lúc y tấn công Lương Ân, ma khí trên người không ngừng cuồn cuộn tuôn trào, hoàn toàn không giống bộ dáng kẻ thoi thóp sắp chết tí nào cả.

Man Di là ma tu, hơn nữa còn là một ma tu vô cùng mạnh mẽ. Mà dựa theo sức mạnh của y, không thể nào có chuyện bị người bắt làm nô lệ được.

Tôi thẫn thờ hết cả người, rồi lại bụm mặt khóc không tự chủ.

Tốt quá, y mạnh như vậy, không thể nào bị người bắt làm nô lệ được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.