Chỉ một từ bàng hoàng không đủ để miêu tả hết nỗi lòng tôi lúc này.
Cả người tôi ngây ra như phỗng cho đến khi thanh âm của Man Di vang lên từ xa: "Huyên, ngươi đang làm gì đấy?"
"Không có gì." Tôi thờ thẫn đáp, "Chỉ đang suy nghĩ... một chút chuyện."
Những lời Lương Ân nói không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu tôi, dai dẳng không buông. Cách hắn biến mất cũng đột ngột y như cách hắn xuất hiện vậy.
"Tạm thời không được để y phát hiện ra ta, ta sợ rằng điều này sẽ kích thích khiến y càng làm ra những chuyện nguy hiểm hơn nữa."
"Nếu ngươi còn thắc mắc gì, hãy hỏi mắt của mình."
Câu thứ nhất tôi có thể hiểu được, mà cho dù Lương Ân không dặn thì tôi cũng không định để cho hai bên gặp nhau. Nhất là khi lòng Man Di vẫn còn ôm oán hận với hắn.
Thế nhưng câu thứ hai có nghĩa gì? Hỏi mắt của mình?
Tay tôi không tự chủ sờ lên khoé mắt, tầm nhìn vẫn y hệt mọi hôm, chẳng có gì thay đổi cả.
"Huyên?" Man Di nghiêng đầu nhìn tôi, "Ngươi sao thế?"
"Ta..." Cổ họng tôi có hơi khô rát, "Xin lỗi, ban nãy ta nghĩ tới một loại trận pháp mới."
Không muốn y phát hiện ra biến đổi của mình, tôi hạ tầm mắt xuống: "Ta đã hứa cùng ngươi làm người phàm..."
"Không sao đâu mà." Man Di hôn nhẹ lên tóc mai tôi, "Ta chỉ cần Huyên ở bên cạnh ta, còn ngươi muốn làm gì ta cũng đâu cản. Ngươi thích học vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-do-cuu-tui-voi/2546906/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.