Biết được sự thật rằng nơi này chỉ là ảo cảnh bên trong lãnh địa, cõi lòng tôi nát tan vỡ vụn.
Dẫu cho đã chuẩn bị tâm lý thì tôi vẫn chẳng thể tiếp thu được việc một trăm năm qua của mình chẳng khác gì trò đùa.
Đứa bé đứng lên, nắm tay tôi kéo lại: "Lúc trước ngươi gọi ta là Cổ Ma."
"Lúc trước?" Tôi theo bản năng hồi đáp.
"Ừm, lần đầu chúng ta gặp nhau, khi đó ngươi vừa bị y ném vào nơi này." Nó trả lời, "Huyên chẳng những đặt tên cho ta, còn kể cho ta nghe về thế giới ngoài kia nữa."
Có lẽ do vẻ ngoài của nó quá vô hại, tôi không nhịn được ngồi xuống xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của Cổ Ma. Nó trông hệt như Man Di lúc bé, gợi lên trong tôi biết bao kỷ niệm đẹp.
"Đợi đến khi việc dung nhập hoàn tất, khi đấy Huyên có thể rời đi rồi." Nó mỉm cười vui vẻ.
"Ngươi... không sợ sao?"
Tôi không biết dung nhập có ý nghĩa thế nào, dẫu sao tôi chưa từng lên đến Nguyên Anh kỳ bao giờ. Theo trí tưởng tượng của tôi thì việc này cũng tương đương biến mất, hoà vào một thể với tu sĩ.
Không còn nhận thức lẫn cơ thể của bản thân, thế thì có khác gì chết đi đâu.
Đôi mắt Cổ Ma lấp lánh nhìn tôi: "Tại sao phải sợ chứ? Chẳng phải ban đầu ta cũng được tách ra từ y đấy thôi?"
"Nhưng ngươi sẽ không còn nhận thức riêng của bản thân nữa." Tôi buột miệng nói ra suy nghĩ của mình.
Cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-do-cuu-tui-voi/2546895/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.