- Dương ơi, thấy ổn không?
Hôm nay cô ấy bận một chiếc đầm voan màu trắng tinh khôi, vừa ngắm nghía soi mình trong gương, vừa vui vẻ hỏi tôi, tâm trạng có vẻ rất tốt.
- Đẹp lắm!
Cô ấy quay lại nhìn tôi, mỉm cười tinh nghịch:
- Cậu nói mình hay nói chiếc đầm?
- Cả hai.. - Tôi bước đến sửa lại chiếc kẹp bị lệch trên tóc cô ấy - Nhưng cậu đẹp hơn!
- Ai lại so sánh như vậy chứ? - Cô ấy nhìn tôi thẹn thùng.
- Cậu mặc gì cũng đẹp.. - Tôi mỉm cười với cô ấy. - Cậu là cô gái xinh đẹp nhất trên đời mình từng gặp!
- Thôi, đừng có điêu.. - Cô ấy nhéo tôi một cái, tôi kêu đau, cô ấy nhéo thêm một cái nữa.
- Mình nói thật mà.. - Tôi cầm lấy tay cô ấy, mân mê bàn tay mịn màng như lụa, nhìn sâu vào mắt cô ấy - Mình ước gì chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi như thế này.
- Mình cũng vậy!
- Cậu có bằng lòng đợi mình không?
- Mình bằng lòng!
Giây phút hạnh phút ấy, tôi sẽ không bao giờ quên lãng.
Tôi chùng giọng xuống:
- Nhưng mà..
- Gì vậy? - Cô ấy lo lắng nhìn tôi.
- Không ổn lắm..
- Cái gì không ổn?
- Vẫn không được..
- Cậu nói gì vậy? Đừng làm mình sợ.. Cái gì không được chứ?
- Chiếc đầm này, nó hơi ngắn, lỡ đi đường mà gió mạnh tốc lên.. - tôi chưa kịp nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-da-giet-chet-anh-duong/2549558/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.