Cuộc sống trong chùa so với tưởng tượng của Tiêu Luân thì không giống lắm, nhưng cũng không hẳn là quá khác biệt.
Ví dụ như, bốn năm giờ sáng phải rời giường, đây là chuyện hắn hoàn toàn không ngờ tới. Kỳ thật Dung An Trúc cũng không miễn cưỡng hắn, hắn không phải hoà thượng trong chùa, cũng không phải cư sĩ (người tu tại gia) một lòng khổ tu.
Nhưng là mỗi ngày khi trời còn chưa sáng, Tiêu Luân vẫn bò xuống giường, lấy áo bông ra mặc, kiên trì cùng Dung An Trúc đến chính đường ngồi nghe kinh. Có đôi khi khó tránh khỏi ngủ gật, về sau Dung An Trúc để hắn ngồi gần cửa, gió lạnh sáng sớm thổi vào, Tiêu Luân không bao giờ ngủ gật được nữa.
Ăn cơm đều là đồ ăn chay, Tiêu Luân ăn qua vài ngày, sắc mặt đã xanh mét chẳng khác gì mấy món ăn kia. Dung An Trúc thấy thế thì cười trộm, kéo hắn lén lút ra sau núi. Không biết là gà ở đâu nuôi, Dung An Trúc tay chân lão luyện bắt được một con, mang đến con suối sau núi xử lý sạch sẽ, hai người cùng nướng ăn, rất có phong độ của mấy vị đại hiệp thời xưa.
Lúc nướng gà, Tiêu Luân đem hai tay Dung An Trúc vì bị nước suối làm lạnh đến đỏ ửng giữ trong ngực ủ ấm.
Ăn xong, hai người đem xương gà chôn ngay tại chỗ, huỷ thi diệt tích. Dung An Trúc kéo Tiêu Luân đến nhà kho nho nhỏ bên cạnh chuồng gà, y lấy một ít cám đem cho gà ăn, lại để Tiêu Luân đi lấy nước đem cho bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cuu-sinh-tinh/2460163/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.