Chương trước
Chương sau
Chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, Phùng Liên đã cảm nhận được nỗi đau của một người mẹ già mất đi đứa con trai yêu quý.

Nam diễn viên đêm qua uống rất nhiều rượu với Khương Dao đã trở thành mục tiêu nghi ngờ của anh, anh ta hận không thể lao lên giường người ta đào Khương Dao ra ngoài.

Nhưng mà hai giờ sau, Phùng Liên ngồi gục trên đất, cuối cùng ý thức được mình đã lạc mất nữ nghệ sĩ duy nhất trong tay mình, cô con gái quý giá của ông chủ.

Sự nghiệp của anh ta đã đến lúc kết thúc, lương tâm bị lên án sâu sắc, Phùng Liên ôm chân ngồi xổm trong phòng Khương Dao khóc.

Sau khi hoàn toàn lỡ chuyến bay, một số điện thoại lạ đã khiến Phùng Liên ngồi dậy thành công.

"Liên Liên, tối hôm qua em đi ra ngoài..." Khương Dao cầm điện thoại di động của Quý Nhược Thừa, giọng điệu nhẹ nhàng, mang theo chút áy náy.

"Rốt cuộc em chạy đi đâu vậy, tiểu tổ tông!" Phùng Liên hét to vào điện thoại.

Từ khi bắt đầu làm người đại diện đến nay, đây là lần đầu tiên anh tức giận với nghệ sĩ, tức đến phát khóc.

Khương Dao cũng phát hoảng, nhắm chặt mắt, bất an lè lưỡi.

Khiến một người đàn ông phải khóc thế này, cô thực sự muốn tự sát để tạ tội, nhưng điều cần nói vẫn phải nói.

"Liên Liên, em gửi địa chỉ cho anh, anh đem cho em một...một bộ đồ lót."

Phùng Liên: "...".

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Nhắc lại vẫn thấy xấu hổ, đồ hôm qua cô mặc bị ướt mưa, quần áo thay ra vẫn để trong phòng tắm của Quý Nhược Thừa.

Lúc mới rời giường cũng không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghĩ lại, thật sự là mất hết mặt mũi rồi.

Quý Nhược Thừa dựa vào cửa chờ cô, nghe cô nói đến đồ lót, anh ngượng ngùng quay đầu đi, lỗ tai âm thầm nóng lên.

Khương Dao nói chuyện điện thoại xong, ánh mắt vòng vo mấy vòng, sau đó duỗi tay đưa điện thoại.

"Cảm ơn."

Quý Nhược Thừa nhận lấy điện thoại, nhếch khóe môi dưới, dùng ánh mắt chỉ hướng phòng khách: "Tôi vừa làm bữa sáng, em có muốn ăn không?"

Anh chờ đợi câu trả lời của Khương Dao, nhưng Khương Dao lại sửng sờ nửa phút.

Bữa sáng do chính tay Quý Nhược Thừa làm?

Cô đã nhiều lần tưởng tượng ra cảnh Quý Nhược Thừa mặc quần áo ở nhà tươm tất, đặt những lát bánh mì vào lò nướng, sau đó dùng nồi hâm nóng sữa, trong chảo còn có xúc xích Đức chiên...

Sau đó anh quay đầu mỉm cười dịu dàng, không cần nói thêm gì nữa, cả thế giới đều bừng sáng.

"Sao thế?" Quý Nhược Thừa khẽ nhíu mày, trong lòng không khỏi có chút không yên.

Tuy hắn không biết nhiều lắm nhưng ở một mức độ nào đó hắn cũng biết chế độ ăn uống của một số diễn viên bị kiểm soát chặt chẽ, có lẽ Khương Dao giảm cân nhiều như vậy là vì phải quay phim?

Khương Dao lập tức che giấu kích động trong đáy mắt, vẫy vẫy tay giả vờ thoải mái, trong lời nói có chút thăm dò: "Thầy Quý thật sự có tình cảm sâu sắc với học sinh cũ nha."

Bốn chữ "tình cảm sâu sắc" nghe có chút ý vị thâm sâu, khiến người ta biết cô có ý đồ gì đó, còn có chút vượt qua giới hạn.

Quý Nhược Thừa hơi híp mắt, ánh mắt dịu đi không ít, giương mắt giả vờ thâm trầm nói: "Bởi vì học sinh của tôi đều biết tôn sư trọng đạo."

Khương Dao liếm môi dưới, thẳng tay quăng chuyến bay và người đại diện của mình ra sau đầu.

Cô yêu dáng vẻ nghiêm trang của Quý Nhược Thừa, anh càng nhã nhặn, càng cấm dục, càng khiến người ta muốn xé bỏ toàn bộ lớp vỏ bọc của anh, công khai bộc lộ dục vọng của anh.

Nhưng cô phải nhịn, bây giờ cô còn chưa đụng được đến vỏ bọc của anh.

Bữa sáng hôm nay đặc biệt ngon miệng.

Khương Dao không biết mình đã nhìn trộm Quý Nhược Thừa bao nhiêu lần, đương nhiên người bị nhìn trộm đều biết, anh làm bộ như không biết mà thôi.

Khi Phùng Liên hùng hùng hổ hổ chạy tới, Khương Dao vừa mới lau miệng.

Vừa mở cửa, vẻ mặt của người - đại - diện - Phùng trở nên vô cùng phức tạp.

Khương Dao mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình rõ ràng không phải của cô, đôi chân thon dài để trần, vết thương trên đầu gối vừa mới đóng vảy, trông hơi đáng thương, một chiếc cúc trên cổ áo của cô mơ hồ bị cởi ra để lộ một vùng da láng mịn.

Lại cộng thêm việc kêu anh ta đem giúp một bộ đồ lót, vân vân... Chẳng lẽ tối qua quá kịch liệt nên xé nát nó rồi sao?



"Liên Liên vất vả rồi, cảm ơn nha." Khương Dao nhận lấy cái túi trong tay Phùng Liên, trọn combo: cau mày, mím môi, vẻ mặt ủy khuất.

Phùng Liên không thể tức giận với cô, chỉ có thể vô cùng chân thực mà trợn mắt.

Khương Dao ôm túi to đùng đi vào phòng thay quần áo, Quý Nhược Thừa nhìn nhìn Phùng Liên, mỉm cười thân thiện vươn tay: "Xin chào, tôi là Quý Nhược Thừa."

Má ơi! Quý Nhược Thừa!

Trái tim Phùng Liên đột nhiên đập mạnh, anh ta đương nhiên biết Quý Nhược Thừa, cũng biết tâm tư của Khương Dao dành cho Quý Nhược Thừa.

Người thật quả nhiên rất đẹp, trình độ học thức cũng rất cao, khó trách Khương Dao lại say mê đến vậy.

Nhưng dù trong lòng có rối rắm đến đâu thì ở trước mặt, anh ta vẫn phải làm việc nên làm.

Anh ta lau tay vào quần, cười nói: "Giáo sư Quý, tôi ngưỡng mộ tên tuổi anh đã lâu rồi."

Nhưng lời vừa dứt, anh ta chợt ý thức được cụm "ngưỡng mộ tên tuổi đã lâu " không tốt lắm.

Bọn họ làm trong giới giải trí, có thể ngưỡng mộ danh tiếng của giáo sư đại học từ lâu, còn không phải là nghe được từ nghệ sĩ sao? Nói vậy chẳng khác gì bán đứng Khương Dao.

Anh ta đang nghĩ cách cứu vãn, không thể để cô nhóc nhà mình mất mặt, nhưng Quý Nhược Thừa dường như không có gì kinh ngạc nào, Phùng Liên nuốt ngược lời vào bụng.

"Quần áo em ấy thay ra đang ở trong phòng tắm, tôi mang đến cho anh." Quý Nhược Thừa không quen biết Phùng Liên, không tiện giải thích cho anh ta khúc mắc giữa mình với Khương Dao.

"Chờ một chút, giáo sư Quý, tôi còn có chuyện muốn hỏi." Phùng Liên có chút do dự, bất an chà xát tay, do dự muốn nói lại thôi.

Quý Nhược Thừa hơi cúi đầu, khẽ cười nói: "Anh nói đi."

Bản thân Phùng Liên bứt rứt hồi lâu, trầy trật nói: "Ừm... Chúng ta đều là người trưởng thành, có chuyện gì muốn nói thì tôi sẽ nói thẳng."

Quý Nhược Thừa chăm chú lắng nghe, đút hai tay vào túi quần, ngước mắt nghiêm túc nhìn Phùng Liên.

"Tối qua... Anh có đeo bao không?"

"..."

Bầu không khí có hơi quỷ dị xấu hổ, Quý Nhược Thừa trầm ngâm một lát, sau đó đưa tay sờ sờ mũi, không nhịn được đỏ mặt.

Tuy anh là người trưởng thành nhưng đã nhiều năm nghiêm khắc kiềm chế, trời sinh tính tình đạm bạc, có chút không thoải mái khi thảo luận loại chuyện này minh chính đại.

Hơn nữa, người đại diện của Khương Dao rõ ràng có chút hiểu lầm, sao anh có thể làm như vậy với Khương Dao.

"Anh nghĩ nhiều rồi, tôi... Tôi là thầy của em ấy."

Nhìn thấy biểu cảm khao khát tri thức trên mặt Phùng Liên, Quý Nhược Thừa có hơi không được tự nhiên trấn an anh ta.

Vừa dứt lời, anh liền cảm thấy toàn thân như bốc cháy, xấu hổ đến mức nóng bừng.

Phùng Liên kinh ngạc mở miệng, hiển nhiên kết quả này không nằm trong dự đoán của anh ta, một lúc sau mới nở nụ cười, chân thành vỗ tay.

"Anh đúng là một người thầy tốt."

Bầu không khí rõ ràng trở nên càng xấu hổ, hai người nhìn nhau không nói gì, cười cười giả trân.

Khương Dao thay quần áo xong liền bước ra khỏi phòng.

Vì bị thương ở đầu gối nên Phùng Liên đem đến cho cô một chiếc váy và áo ngắn tay màu trắng.

Dáng người cô mảnh khảnh, phần lớn ảnh của cô thường khoe đường cong trong trang phục bó sát, hôm nay xõa tóc ra, trang phục thanh lịch, đơn giản, nhìn có bóng dáng của một nữ sinh ngây thơ.

Cực kỳ giống lúc cô học trung học.

Khi đó Khương Dao buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc váy đồng phục, cả ngày đều trưng ra dáng vẻ chị đại, vô cùng có sức sống.

Chính Quý Nhược Thừa cũng không ngờ rằng bộ dạng của Khương Dao đã ăn sâu vào lòng anh như vậy.

"Áo sơ mi này em giặt xong sẽ trả cho thầy." Khương Dao vuốt tóc, đưa chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình vừa thay ra cho Phùng Liên.

Quý Nhược Thừa lắc đầu: "Không cần đâu, tôi..."

"Em còn có việc đang vội, cảm ơn thầy chuyện hôm qua." Khương Dao vội vàng ngắt lời Quý Nhược Thừa, vỗ vai Phùng Liên thúc giục.

Phùng Liên cười hề hề gật đầu: "Tạm biệt giáo sư Quý."

Anh ta đương nhiên biết Khương Dao đang nghĩ gì, lấy cái cớ vụng về là trả áo để được gặp lại Quý Nhược Thừa.



Nếu không thì bây giờ họ đang ở nhà anh, phòng giặt đồ đi mấy bước là tới, đâu có phiền phức như vậy.

Đáng tiếc không chỉ mình Phùng Liên, ngay cả Quý Nhược Thừa cũng biết rõ tâm tư của Khương Dao. Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Khương Dao và Phùng Liên đi về.

Hóa ra lý trí không phải lúc nào cũng thắng thế.

Dù biết rõ tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn nhưng trong lòng anh vẫn run run vì câu nói "Anh đút em đi" của Khương Dao.

Aiz.

Quý Nhược Thừa chỉ ngồi nhớ lại một lúc, sau đó thu dọn sạch sẽ túi đựng máy tính, ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài.

Hôm qua đã trì hoãn tiến độ, chắc là hôm nay lại phải thức đêm.

Mặt đường vẫn còn nước đọng cả đêm, bị lốp xe giẫm thành bùn, vài chiếc lá xanh mỏng manh mệt mỏi dính trên thềm đá.

Đế Đô bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp sương mù nhưng ở thành phố điện ảnh thì rực rỡ ánh nắng.

Khương Dao đến muộn giờ quay phim, bị đạo diễn mắng không thương tiếc.

Nữ chính đang nằm dưới dù che nắng nghỉ ngơi, thấy Khương Dao bị mắng dưới ánh nắng chói chang, nhếch môi hả hê, thậm chí hai chân cũng lắc lư đầy sung sướng.

Phim trường vốn nhàm chán, không có việc gì vui, không nhất định nhằm vào ai, nhưng ai trở thành trò cười thì chính là mục tiêu mua vui của mọi người.

Chẳng qua hôm nay trùng hợp lại là Khương Dao, hơn nữa còn là Khương Dao trẻ tuổi xinh đẹp, điều này khiến người khác có cảm giác hơn người kì lạ.

Dù có xinh đẹp đến đâu, có là ngọc nữ thanh thuần trong sáng xinh đẹp gì đó, còn không phải bị đạo diễn, thậm chí cả ánh đèn tạo hình ép buộc biến thành tiểu trong suốt sao.

Mọi thứ đều xuất phát từ việc không nổi tiếng.

Phùng Liên nở nụ cười công nghiệp giả tạo, nói xin lỗi đạo diễn, trả tiền mời toàn bộ nhân viên công tác uống nước.

Nhưng Khương Dao lại không có phản ứng gì, tựa như người bị mắng không phải cô.

Trong lòng Phùng Liên biết rõ không phải da mặt Khương Dao dày, cô chỉ không thèm quan tâm người khác nói gì về mình mà thôi.

Thật ra có đôi khi, anh ta cảm thấy Khương Dao đặc biệt tràn đầy sức sống, có lúc lại thấy cô không có tí lửa nào.

Người khác nói cô tâm cao khí ngạo, nhưng đến giờ cô không coi thường bất kỳ ai, dường như ở cùng với ai cũng có thể trò chuyện vui vẻ.

Nhưng mà nói cô nhiệt tình, căn bản không có chút cảm giác chân thật nào, giống như có rất ít người hoặc việc có thể khiến cô phản ứng thật lòng.

Suy cho cùng, thứ mà cô thật lòng để ý, cũng chỉ có một ánh mắt của người ấy, thậm chí làm ít việc gì đó cũng là để lọt vào ánh mắt của người ấy.

Phùng Liên cau mày, bất an nhéo nhéo chiếc túi đựng áo sơ mi trong tay.

Tình yêu vốn là thứ không vững bền, nữ diễn viên quá mức si tâm sẽ phải nhận quả đắng.

"Anh nghĩ gì thế? Cầm điện thoại giúp em." Khương Dao nghịch ngợm kéo mạnh râu của Phùng Liên rồi ném điện thoại cho anh.

Phùng Liên giật mình hoàn hồn: "A, để anh sạc giúp em."

Khương Dao nhìn dáng vẻ ngơ ngơ của anh, bật cười một tiếng, xoay người đi vào phòng trang điểm.

Thật ra hôm nay tâm trạng của cô đặc biệt tốt, thậm chí bị chế giễu cũng không cản được cô vui vẻ.

Trong lòng cô có trực giác nhạy bén, trong hoàn cảnh nhất định, Quý Nhược Thừa sẽ thả lỏng cảnh giác với cô, khi anh mất cảnh giác, sẽ có cảm giác tội lỗi do rung động.

Phùng Liên không đi cùng cô, anh ta ngồi trong xe bảo mẫu, thẳng lưng, chụm hai chân lại, cung kính khách sáo nói: "Chào chủ tịch Khương."

"Dạ vâng, gần đây Dao Dao rất ổn, chỉ là hơi sút cân một chút. À, hôm qua làm khách mời của một chương trình thực tế, chân không cẩn thận bị vấp."

"Không sao ạ, đã xử lý xong rồi. Dao Dao làm việc rất chăm chỉ."

"Vâng, vâng, chủ tịch Khương, tôi có chuyện..."

"Ngài có thể bí mật sắp xếp bộ phim "Vượt qua thời không" cho Dao Dao không, đừng để em ấy biết."

Tác giả có lời muốn nói:

Dao Dao: Đã hứa rồi, sao có thể làm như vậy với em chứ. (mỉm cười)

Thầy Quý: Chỉ có trong chương này thôi. (vô tội)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.