Edit: jen
Đêm hè mưa tí tách rơi, mang theo hương hoa lan thơm ngát.
Quý Nhược Thừa nhận được tin nhắn của Tư Trạm, bỏ lại mấy nghiên cứu viên khác, vội vã từ phòng thí nghiệm trở về.
Từ xa anh đã nhìn thấy bóng dáng gầy gò trên ghế.
Khương Dao mặc một chiếc váy mỏng, thu mình thành một quả bóng nhỏ, cúi đầu, tóc ướt sũng nước mưa.
Quý Nhược Thừa hít sâu một hơi, bước nhanh đến bên cạnh Khương Dao, nhẹ nhàng vỗ cánh tay cô.
"Tỉnh lại đi."
Khương Dao chìm vào giấc ngủ sâu, không còn ý thức gì nữa.
Quý Nhược Thừa xoa xoa đầu ngón tay nước mưa, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng: "Lộn xộn!"
Làn da cô lạnh cóng vì mưa, chiếc váy dính sát vào người cô như một sợi dây thừng không thể rũ ra, càng lúc càng chặt.
Quý Nhược Thừa ném ô sang một bên, một tay vòng qua cổ Khương Dao, tay kia ôm chặt hai chân cô, dùng một chút lực bế cô lên.
Người cô nhẹ quá, Quý Nhược Thừa có chút mất mát.
Năm đó khi cô lao đến cưỡng hôn anh, dùng rất nhiều lực, mạnh đến mức khiến anh hơi run rẩy.
Bây giờ đứa nhỏ tròn trịa đã không còn nữa, người gầy như cây que, nơi cánh tay có thể chạm vào đều là xương cứng.
Cô đang rất khổ sở hay là yêu cầu nghề nghiệp của cô quá cao?
Quý Nhược Thừa chật vật một tay mở cửa, ôm Khương Dao vào phòng.
Cô vẫn chưa tỉnh lại, rúc đầu vào ngực Quý Nhược Thừa, cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cung-khong-duoc-dung-vao-giao-su-quy-cua-tui/3487812/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.