Ở một hướng khác, ba người nào đó đứng lấp ló ở cửa lớp, cứ chốc chốc lại vểnh tai lên nghe ngóng.
Thiện Mỹ vô cùng buồn bực: “ Sao tôi chả nghe thấy bọn họ nói gì hết!”
Phương Linh cũng giơ tay sờ cằm: “ Giữa hai người này có gì đó rất mờ ám.”
Ái My lặng lẽ lùi lùi vài bước: “ Bà ấy quay lại rồi kìa!”
Cả ba người đồng loạt đóng sầm cửa, chui ngay vào lớp bật nhạc to hết cỡ.
An Ny ung dung đẩy cửa lớp ra, mỉm cười nhìn bộ dạng lấm lét của ba người nào đó:
“ Sợ cái gì. Tôi cũng đâu ăn thịt được mấy bà.”
Ba người: “...” Có nhiều lúc bà còn đáng sợ hơn bọn chúng ý!
Mấy cô gái tập văn nghệ bấy giờ cũng lục tục trở về. An Ny như nhớ đến điều gì đó, ý cười bên khóe môi càng thêm sâu: “ Tuần này tôi định sẽ bắt đầu vào học đội tuyển Toán. Cho nên bài kiểm tra sáng thứ sáu...”
Chưa đợi An Ny dứt câu, Thiện Mỹ đã nhào tới ôm chặt lấy cánh tay cô, nước mắt rơi lã chã:
“ Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Bà đừng đối xử với tôi như vậy mà!”
Hai người còn lại cũng cùng nhau nhào tới, bộ dạng khóc sướt mướt đến là đáng thương:
“ An!!!”
An Ny nhích nhích người, lúc này mới phát hiện toàn thân từ đầu tới chân đều bị ba cô bạn ôm chặt cứng. Cô khẽ thở dài, dịu giọng nói:
“ Aiz, mấy bà nghĩ tôi là người nhẫn tâm vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cung-co-noi-co-don/2039459/chuong-7-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.