An Ny mở túi ni lông ra xem, bên trong là một hộp bánh macaron và một hộp quà nhỏ hình vuông được gói rất cẩn thận. Nếu cô nhớ không lầm thì ngày mai chính là sinh nhật của Ý Lan.
Tự tay đưa hay nhờ người khác đưa đây?
Rối rắm một hồi, cuối cùng An Ny lấy điện thọai ra soạn một tin nhắn cho Thiện Mỹ rồi tự mình đi tìm Ý Lan.
Trời buổi sáng se se lạnh, kết thúc lễ khai giảng thì đã là gần trưa. Mặt trời ngày càng lên cao, ánh nắng chói chang xuyên qua những tán cây, chiếu những vệt vàng loang lổ trên mặt đất. Đi lòng vòng quanh trường hơn mười lăm phút mà vẫn không tìm được người, An Ny đành khoác balo đi về. Không khí đã nóng nực lại còn mặc trên người bộ áo dài, đối với một nữ sinh học ở ngôi trường có đồng phục chính là áo sơ mi và váy mà nói, đó chính là cực hình.
“ Đúng là một ngày không thể tệ hơn!” An Ny khẽ làu bàu.
Theo định luật Murphy, nếu một điều xấu CÓ THỂ xảy ra, nó SẼ xảy ra, và vào thời điểm tệ nhất có thể!
Định luật trên có thể sai với nhiều người, nhưng đối với An Ny lúc này thì hoàn toàn chuẩn xác. Có vì bệnh lười nên không đi xe đạp. Kết quả ra bến xe buýt ngồi đợi gần nửa tiếng, bao nhiêu chiếc xe buýt đi ngang nhưng không có cái nào số hai ba. Lại quyết định lết bộ về nhà, thế mà chưa được nửa đường thì một bên quai hậu đã đứt cái “phựt". Trong người chỉ còn lại năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cung-co-noi-co-don/90110/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.