An Ny bần thần ngã khụy xuống đất, hốc mắt bỗng dưng cay xè. Nhưng, lại tuyệt nhiên không có một giọt lệ rơi xuống. Cô nâng tay nắm chặt sợ dây chuyền trong cổ áo, con ngươi trong suốt vốn luôn êm ả, phẳng lặng nay lại gợn đầy những cơn sóng.
Lúc Phương Linh chạy tới phòng truyền thống, vừa đá cửa ra đã thấy bạn thân mình ngồi thừ người trên sàn nhà, bộ dáng hệt như mất hồn.
Nghe thấy tiếng động, An Ny đờ đẫn ngẩng mặt lên, con ngươi trong suốt lấp lánh nước mắt khiến người nào nhìn qua cũng thấy đau lòng:
“ Rốt cuộc một năm trước đã xảy ra chuyện gì?” Nửa năm trước khi tỉnh lại trong bệnh viện, toàn bộ ký ức của cô tựa như những mảnh ghép rời rạc, đợi đến lúc ghép lại thành bức tranh liền phát hiện ra có rất nhiều mảnh ghép bị mất.
Phương Linh bình thường cũng giống như hai người kia, luôn luôn chiều theo ý của An Ny. Nhưng lúc này cô cũng rất khó xử, một mặt không nỡ làm cho An Ny thất vọng, mặt khác lại lo lắng cho an nguy của bạn mình.
“ Bỏ đi, tôi cũng không muốn ép bà. Dù sao sớm muộn gì tôi cũng sẽ nhớ được thôi!” Tiếng của An Ny nghe thật bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi Phương Linh suýt chút nữa không kìm được nói ra sự thật.
Thế nhưng, cuối cùng Phương Linh vẫn lựa chọn không nói ra. Cô nửa ngồi nửa quỳ trên sàn nhà, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt cô từng luôn trốn tránh kia, nhẹ nhàng nói:
“ An, tôi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cung-co-noi-co-don/2039461/chuong-7-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.