Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173
Chương sau
Lý phu nhân đã hơn bốn mươi, lại vẫn thùy mị thướt tha, tínhtình dịu dàng hiền hậu, rất có khí phách nữ chủ nhân của một giatộc lớn. Nghe Tiểu Mễ bẩm xong, nét mặt vẫn lạnh nhạt, con gáicủa mình, làm mẹ sao lại không hiểu? Lúc dùng điểm tâm với chồngchỉ nói là con gái có hơi khó ở. Lý Tấn Dương rất yêu chiều dung túng cô con gái này, nghe phu nhânnói xong, cũng không hỏi han cặn kẽ, chỉ nói nếu không khỏe thìmời đại phu đến khám. Lý phu nhân trấn an trượng phu, khuyên ông đừng lo lắng. Lý Tấn Dương gật gật đầu, dùng xong bữa sáng liền rời khỏi nhà. Lý phu nhân tiễn trượng phu đi, mang theo nha hoàn đến Thanh PhongCác. Tiểu Mễ đang trông coi chăm sóc bên cạnh, thấy phu nhân đếnliền vội chạy ra đón: “Phu nhân“. ”Tiểu thư sao rồi? Vẫn còn đang ngủ ư?” ”Bẩm phu nhân, tiểu thư vẫn chưa tỉnh, ngủ cũng không yên.” Lý Minh Kỳ quả là ngủ không yên ổn, người hầu không chú ý mộtchút, chăn liền bị nàng đá rơi, toàn thân lại đổ mồ hôi lạnh,may mà không phát sốt. ”Tiểu Mễ, buổi sáng tiểu thư tỉnh lại có nói gì không?” Lýphu nhân đè thấp giọng, cầm lấy khăn bên cạnh lau mồ hôi trên mặtcho con gái, lại bảo người hầu pha một chậu nước ấm, tỉ mỉ laukhắp người con gái, rồi thay cho nàng một bộ quần áo khô mát. Tiểu Mễ có chút chần chờ, tiểu thư đã cố ý dặn dò, là sợ phunhân lo lắng, nhưng lúc này đang trong mộng tiểu thư lại vô cùngbất an khốn khổ vùng vẫy, sao có thể giấu giếm phu nhân luôn khôn khéo. “Bẩm phu nhân, buổi sáng tiểu thư tỉnh lại ôm Tiểu Mễ khóc một trận, Tiểu Mễ hỏi thế nào, tiểu thư cũng không nói, chỉnói là gặp ác mộng, sợ ngài lo lắng, không cho nói với ngài.” Lý phu nhân gật đầu:“Chuyện này không trách ngươi, lát nữa bảophòng bếp chỉnh lửa nhò hầm ít cháo, đợi tiểu thư tỉnh lại sẽăn.” ”Tiểu Mễ rõ rồi ạ.” ”Mẹ, mẹ, đừng........ Cha, đừng chết, cha mẹ, hai người đừng đi, đừngđi mà....” Lý Minh Kỳ khua tay lung tung, muốn túm lấy gì đó, tiếng hô hốt hoảng, luống cuống lại đầy đau thương. ”Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, đừng sợ, mẹ đây, mẹ không đi đâu cả, ngoan.” Lý phu nhân cởi giày, lên giường ôm con gái vào lòng, vuốt ve từng chúttừng chút, hiệu quả rất tốt, Lý Minh Kỳ chui vào lòng bà, ngửiđược mùi hương quen thuộc, hoàn toàn yên tâm. ”Kỳ Kỳ, đừng sợ, mẹ luôn ở đây.” Lý phu nhân nhìn nước mắt trên mặt con gái, trái tim thắt chặt đau buốt. Tiểu Mễ đứng bên cạnh, lòng cũng xót xa, đã nhiều năm tiểu thưkhông có biểu hiện ỷ lại, lộ vẻ yếu ớt như vậy, nàng ta thấy mà khổ sở, cúi đầu gọi thật khẽ, “Tiểu thư“. ”Hôm qua, tiểu thư cùng biểu thiếu gia ra ngoài, đã xảy rachuyện gì?” Thấy con gái yên tĩnh lại, Lý phu nhân mới có lòngnghĩ đến nguyên nhân, nếu như Tử Tuấn ức hiếp Minh Kỳ, nhất địnhphải đòi lại công bằng cho con gái. Tiểu Mễ nghĩ nghĩ, lắc đầu,“ Hôm qua, tiểu thư chơi đùa với biểu thiếu gia rất vui vẻ, không có gì khác thường, buổi tối tiểuthư nói người mệt mỏi, liền ngủ sớm.” ”Không chút khác thường nào?” ”Tiểu Mễ khẳng định, không có.” Lý phu nhân vuốt nhẹ vuốt nhẹ mái tóc dài mềm mại của con gái, có chút đăm chiêu, gật đầu. Minh Kỳ luôn rất kiên cường, từ nhỏ chưa từng rơi nước mắt lần nào. Lần này lại khác thường như vậy, nhất định là có nguyên do, vấn đề lại không do Tử Tuấn, vậy thì dođâu? Lý Minh Kỳ ngủ mơ mơ màng màng, trong mộng ngươi đến ta đi, ngươi tổn thương ta, ta hận ngươi, đau thương lo lắng, khiến nàng khôngphân rõ trắng đen. Ngủ cả ngày không tỉnh, Lý phu nhân liền phát hiện việc này khôngtốt, đến xế chiều liền nóng ruột, vội bảo người hầu mời đại phu, đại phu nói Lý tiểu thư u uất trong lòng, tính hỏa trong người không thể tiêu tán, chỉ kê ít thuốc giải nhiệt, lạinói thuốc này trị ngọn không thể trị gốc, đều phải do bản thân tiểu thư tự nghĩ thông. Lý phu nhân bảo người hầu đưa đại phu đi lấy phí xem bệnh, còn bà thì ngồi trước giường thẫn thờ nhìn con gái. Sau khi Lý Tấn Dương về phủ mới biết con gái thật sự bị bệnh,đến khuê phòng, lại thấy vẻ mặt yếu ớt ưu sầu của phu nhân, lậptức đau lòng: “Phu nhân, nếu nàng mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi,bảo người hầu trông chừng là được.” Lý phu nhân tựa vào lòng trượng phu, lắc đầu: “Tấn Dương, con béKỳ Kỳ nặng tâm sự, là do người làm mẹ như thiếp quá sơ sót, nhìnbộ dáng này của nó, lòng thiếp đau buốt.” ”Có biết tại sao không?” Lý Tấn Dương bước đến sờ cái trán phát sốt của con gái, nóng hầm hập, người đã sốt đến mơ màng, ông cau mày:“Hôm qua còn khỏe mạnh, sao hôm nay lại bệnh? Bọn người hầu đã chămsóc thế nào hả?” Giọng điệu gay gắt. Dưới gối vợ chồng Lý gia có một trai một gái, con trai lớn LýMinh Chiên đã theo thầy học tập từ khi còn bé, sau khi lớn lên lạisuốt năm chưa về nhà một lần, cô con gái này chính là bảo bối của vợ chồng bọn họ, yêu chiều từ nhỏ đến lớn, lại càng để ý đến sứckhỏe của con. ”Tấn Dương, chàng đừng lo lắng, Kỳ Kỳ vừa uống thuốc, tạm thờisẽ không tỉnh lại, chàng cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, đi tắmrửa rồi dùng cơm thôi.” Lý phu nhân kéo tay chồng, cố gắng xoadịu cơn tức giận của ông, xoay người nhìn nha đầu đang đỏ hồngđôi mắt, nói: “Tiểu Mễ, chăm sóc tiểu thư cho tốt, việc nàykhông trách ngươi.” ”Hừ.” Lý Tấn Dương hừ lạnh một tiếng, ôm phu nhân trở về phòng ngủ chính. Lý phu nhân vừa lau tóc giúp trượng phu vừa thở dài: “TấnDương, từ bé thân thể Kỳ Kỳ đã không tốt, bị bệnh luôn lâu khỏi, thấy con gái khó chịu bất lực như thế, thiếp làm mẹ lại chẳng biết làm thế nào.” ”Nam nhi*, nàng đừng lo lắng, chỉ sốt chút thôi, có thể là do rangoài nhiễm lạnh, mấy hôm nay con bé rất chăm chạy ra ngoài chơi đùacùng Tử Tuấn, đúng là con gái lớn rồi thì không thể giữ trong nhàmà.” Lý Tấn Dương vỗ vỗ tay phu nhân, nói thì nói vậy, vẻ mặtlại nghiêm túc. “Nam nhi, nàng thấy thằng bé Tử Tuấn này thếnào?” (*tên của mẹ Kỳ Kỳ) ”Thằng bé Tử Tuấn này, vóc dáng nhân phẩm đều rất tốt, cũng quantâm chăm sóc Kỳ Kỳ của chúng ta, hiếm thấy chính là, Kỳ Kỳ cũng thích nó.” ”Vài ngày trước, Trương Đình cũng thăm dò ý ta, hy vọng Tử Tuấn cưới Minh Kỳ, lúc đó ta chưa trả lời, muốn hỏi ý của Minh Kỳ,chờ khi Minh Kỳ khá hơn, nàng thăm dò ý con bé một chút, nếu conbé muốn, bảo Tử Tuấn đến cầu hôn là được.” ”Lão gia tốt của thiếp à, sao ngài lại khiến người ta yêu quí đến thế chứ.” Lý phu nhân hiếm khi trẻ con như thế, cười ngắt mũi trượngphu một cái. Cái mặt già nua của Lý Tấn Dương đỏ ửng: “Con gái của ta, ta không thương thì ai thương đây.” ”Lão gia chưa từng xấu hổ như vậy đâu.” Lý Tấn Dương hùng hổ nghiêm mặt, một tay kéo phu nhân vào lòng,dùng râu mới nhú cọ vào cái cổ mềm mại của thê tử. Lý phunhân bị trượng phu trêu đùa ngứa ngáy không thôi, cười đùa ầm ĩ,quên mất phiền lo.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173
Chương sau