Lần này, Lý Minh Kỳ vừa bệnh liền mười ngày không ra khỏi cửa, sau khikhỏi bệnh thì cả người lười biếng không muốn nhúc nhích, trước mặt người khác vẫn nói nói cười cười, khi ở một mình lại yên lặng ngẩn người.Trương Tử Tuấn đến thăm vài lần đều bị ngăn ngoài cửa, mặc kệ nói gì, Lý Minh Kỳ nói không gặp thì nhất quyết không gặp.
Một ngày đẹp trời, Lý Minh Kỳ hiếm khi mới ra khỏi viện, đứng trong đình nhỏ ở hoa viên giữa hồ ngắm cá, ban đầu còn cho cá ăn, một lúc sau lạingẩn người.
Bên tai nàng vẫn lẫn quẫn tiếng rống tuyệt vọng và tan vỡ của người nọ,trong cái liếc mắt cuối cùng hình như người nọ cũng nhảy xuống, đôi mắtmàu đỏ hung tợn kia nhìn nàng chằm chằm, còn vươn tay muốn bắt lấy haitay của nàng, khiến da đầu nàng run lên, đáy lòng khủng hoảng, hít thởcũng dồn dập không thông.
Buổi tối vừa chợp mắt lại thấy cảnh tượng ngươi đuổi ta trốn, nàng liềumạng, liều mạng chạy, nhưng dù có chạy tới chân trời hay góc bể, hơi thở của hắn vẫn như hình với bóng. Nàng trốn không thoát, cuối cùng sụp đổngã sấp xuống. Cánh tay mạnh mẽ rắn chắc của hắn thít lấy cổ nàng, nàngkhông thể nhìn thấy vẻ mặt hắn, chỉ có thể nghe thấy tiếng gào thét xéruột xé gan của hắn: đừng trốn, xin nàng, đừng trốn.
Ngươi đáng sợ như vậy, sao ta có thể không trốn chứ.
Ngươi buông tha cho ta đi, ta van xin ngươi, buông tha cho ta đi.
Ta buông tha nàng thì ai buông tha cho ta đây, Lý Minh Kỳ, nàng là của ta, là của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-phu-cuong-sung-the/564704/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.