Viên Vô Song một bụng khí, lại không cónơi để phát tiết. Cô bởi vì được bạn tốt khai thông, rấtnghiêm túc chuẩn bị tiến hành đối mặt với tình yêu củamình, không nghĩ lại xuất hiện một Trình Giảo Kim kinhthiên động địa, ép tất cả mọi người phải biết đại tiểuthư là cô ta. Lại nói cô thật sự là người nhà quê, đãsớm thoát khỏi cuộc sống Đài Bắc, căn bản không biết mở tocon mắt biết Diệp Vận Nhi là thiện kim gia đình thượnglưu.
Bất quá không biết Diệp Vận Nhicũng không quan hệ, bởi vì chính cô sẽ nhảy ra chỉthiên mắng địa.
“Cô là loại đàn bà khôngbiết thẹn, tại sao còn có thể bày ra dáng vẻ nhưchuyện gì cũng không có phát sinh qua?”
Cô ta hôm nay đồng dạng là mộtthân toàn đồ hàng hiệu, xuất hiện ở trong bệnhviện nơi Viên Vô Song đang công tác. Viên Vô Song đứngở phía sau quầy, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trướcmắt giống như là nổi điên, sau đó bày ra hình tượng chuyênnghiệp.”Tiểu thư, căn bản bệnh viện không có khoatâm thần, xin cô đi đến các bệnh viện lớn trongthành phố. Cần tôi thông báo người nhà cô không?? Hoặc là tôigọi điện thoại xin xe cứu hộ giúp cô chuyển viện?”
“Cô......” Diệp Vận nhi cắn môi, đốimặt với chê cười của cô, đúng là người thuamột chút. “Cô đừng tưởng rằng núp ở bên trong nênchuyện gì cũng không có, tôi hôm nay muốn cho mọingười biết cô là vô sỉ cỡ nào, giành người đàn ông củangười khác lại vẫn có thể làm bộ vô tội, cha mẹ côthế nào lại dạy ra loại con gái da mặt dày như cô?”
Viên Vô Song nhàn nhạt thở dài,bất đắc dĩ nhìn về đồng nghiệp.
“Người nào a?” Trần Thục Hoa mặttò mò, nhỏ giọng hỏi, “Kỳ quái, bệnh viện chúng ta khôngcó khoa tâm thần, tại sao có thể có bệnh nhân tâm thầnchạy tới?”
Viên Vô Song nhún nhún vai, “Cho nênmới cần nhân viên cứu hộ như tôi chăm sóc a!”Thanh âm của cô không lớn không nhỏ, vừa đúngkhiến Diệp Vận nhi nghe được.
“Viên Vô Song, cô không cần giươngđông kích tây, loại đàn bà như cô, căn bản không xứng ở bênTriệt, cô vẫn là sớm một chút là tự hiểu biết mình,mau rời khỏi anh ấy!” Diệp Vận nhi lớn tiếng khiếulàm loạn. Mọi người xung quanh rối rít quay đầu, nhìn lại.
“Cô nháo đủ chưa?” Viên Vô Song lộra vẻ mặt không nhịn được, “Chuyện như vậy, cô nên đi tìmQuan Triệt, chạy tới chỗ tôi cãi lộn, tôi sẽ đem ngườiđàn ông đó tặng cho cô sao?”
“Nếu như không phải là côkhông biết xấu hổ, Triệt làm sao sẽ coi trọng loạiđàn bà như cô?” Diệp Vận nhi không phân tốt xấu,chửi loạn không thông suốt.
Trừ chính cô có tư cách trởthành người phụ nữ của quan triệt, những người đànbà khác cũng không cho phép đến gần Quan Triệt,nếu không cô nhất định diệt trừ.
Viên Vô Song nhíu mày, nhìn DiệpVận nhi chạy tới nơi này nổi điên, nhìn lại một chútđám người bên cạnh chỉ chỉ chõ chõ, sắc mặt càng lúccàng xanh biếc.
Người mất thể diện không phảilà Diệp Vận nhi, bởi vì mọi người không biết cô, màViên Vô Song cô là người sinh trưởng lại địa phương này,sau này vẫn còn phải ngày ngày đối mặt với mọi người,lần này thật là mất hết cả mặt rồi.
Vì vậy cô cầm tai nghe lên, khôngchút nghĩ ngợi, liền quay số máy cảnh vệ.”Bảo vệ à?Nơi này có người đang gây náo loạn, xin mau tới xửlý.” Nhiều lời thêm vô nghĩa, cô bên trên còn phải làm việc,không có thời gian cùng Diệp Vận nhi nói bậy.
“Cô lại dám gọi điện thoại kêu bảovệ? Tốt! Cô không sợ khiến mọi người biết côkhông biết xấu hổ đến cỡ nào, như vậy tôi sẽ thay côtuyên truyền thật tốt.” Diệp Vận nhi giận đếnvung vẩy túi hàng hiệu trên tay, bất quá nhìnthấy sóng người càng lúc càng mãnh liệt, hai ngườicảnh vệ cao lớn đi tới, thần sắc không khỏi có chúthốt hoảng.
“Cô còn không đi?” Viên VôSong khép hờ nửa con mắt, hảo tâm nhắc nhở, “Thiên kimtiểu thư nếu là bị tạm giữ, hẳn không phải là mộtchuyên vẻ vang chứ?”
“Cô......” Diệp Vận nhi đưa tay chỉvào mũi cô, mắt thấy tình huống bất lợi cho mình, khôngthể làm gì khác hơn là giận đến giọng nói hung ác runrun, “Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đơn giản như vậy đâu!”
Nói xong, cô ta giẫm giày cao gótvội vã rời đi.
Không có cái gì hay ho để nhìn,quần chúng giải tán lập tức, đi bận chuyện của mình.
Viên Vô Song bất đắc dĩ thở ramột hơi, cảm giác lão thiên gia cùng cô đùa cợt.
“Thật đáng thương.” Trần Thục Hoa lắcđầu một cái.
“Đúng a! Tôi cũng vậy cảm giácmình rất đáng thương.”
“Tôi không phải nói cô.” Viên VôSong nhíu chân mày lại, không hiểu nhìn đồng nghiệp.Chẳng lẽ cô là cảm thấy Diệp Vận nhi đáng thương?Không thể nào? Loại người như vậy căn bản khôngđáng đồng tình!
“Người hiện đại áp lực quá lớn, có bảyphần người có vấn đề phương diện tinh thần, vị tiểu thưkia...... Bệnh cũng không nhẹ, cho nên tôi cảm thấyđược người sinh bệnh còn rất đáng thương.” TrầnThục Hoa nói ra cảm nhận từ đáy lòng.
Viên Vô Song cố nén, không dámcười ra tiếng, tán đồng gật đầu, “Ừ, cho nên tôi cũngrất đồng tình Diệp tiểu thư.”
“Cực kỳ......” Trần Thục Hoaliếc cô một cái, “Gặp phải loại phụ nữ có bệnh, cô cũngđầy xui xẻo, cẩn thận một chút, bình thường loại phụ nữchấp nhất sẽ hại người hại mình.”
“Ừ...... Tình cảm cũng không phảilà chuyện chỉ theo ý mình, cho dù tôi chịu nhường, cũngphải xem Quan Triệt có nhìn hay không phải né tránh a!”
“E sợ, con nhóc này, được tiệnnghi còn ra vẻ, nói thật hay giống như là Quan Triệtdính cô không thả.” Trần Thục hoa giễu cợt.
Viên Vô Song lơ đễnh nhún nhún vai,“Được đến là may mắn của tôi, không phải tôi ralệnh.” Cô thời điểm đối mặt với tình yêu, thếnhưng biểu hiện lại rất phóng khoáng.
“Xú nha đầu.” Trần Thục Hoaliếc cô một cái, “Cô tốt nhất đừng ngã vào, chỉ sợđến lúc đó là cô kêu cha gọi mẹ.”
“Sẽ không có một ngày như vậy.”Hợp tác, không hợp là tán.
Nói tình cảm nha, cần gì thống khổnhư vậy?
Đã khai thông một chút, không phải làsẽ làm tình yêu giữ vững mỹ cảm mông lung sao?
Nếu như cô cùng Quan Triệt thật sự cómột ngày tách ra, cô cũng cười cười chúc phúc hắn, dù saomục tiêu cuộc sống bất đồng, ép ở lại cũng vô ích.
Mà phóng khoáng, là ưu điểm duynhất của cô a!
Quan Triệt bên này cũng khôngdễ dàng vượt qua. Kể từ sau khi Diệp Vận Nhixuất hiện, ngày ngày tới Quốc Thuật quán, rất nhiềukhách cùng thôn bởi vì cô ương ngạnh, tạm thời không tớicửa xoa bóp.
Cuộc sống hắn vốn thanh tịnhvà đẹp đẽ, bởi vì cô như tai nạn bình thường rơi xuống, lạibắt đầu trở nên rối loạn.
Bất quá Viên Vô Song chính là người phụnữ không dễ kích động, cô không giống như nhữngngười bạn gái nhu nhược hắn đã từng gặp, nếu không cóngười phạm cô, cô cũng không phạm người.
Diệp Vận Nhi càng tìm đến côphiền hà, cô càng không chịu nhận thua, càng muốn kiêncường chống cự.
Như hôm nay, cô nghênh ngang xuấthiện ở Quốc Thuật quán, nhìn thấy Diệp Vận Nhi nhưcũ hung hăng càng quấy, đã cảm thấy chói mắt.
Cô không hiểu, một cái đầu đơn giản,cá tính giống như người điên, có tư cách gì ởtrước mặt cô rêu rao làm ầm ĩ? Hơn nữa da mặt dày đếnnỗi ngay cả đạn đều không vượt qua được, ngàyngày quấn lấy Quan Triệt không buông tha.
Dẫu sao cô cũng là người phụ nữ đượcQuan Triệt theo đuổi, Diệp Vận Nhi dây dưa người đànông của cô như vậy, cô dù phóng khoáng thế nào,cũng không cách nào chịu được. Vì vậy ngay trướcmặt Diệp Vận Nhi, cô nhào vào trong ngực Quan Triệt,sau đó chiếm lấy môi của hắn, biểu hiện được lửa nónglại kích tình.
Quan Triệt đối mặt với mỹ nhân ômấp yêu thương, hoàn toàn không cự tuyệt, hớn hở tiếp nhận.
Cô nhẹ nhàng tấn công cắn môi mỏngcửa hắn, giống như là ở trừng phạt hành hạ hắn,cảm giác được cô có chút bất mãn, giận hắn không có giảithích.
Nhưng đầu lưỡi hắn chui vàotrong miệng cô, mút lấy chất lỏng ngọt ngào.
“Các người......” Diệp Vận Nhiđầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó tiến lên muốn kéobọn họ ra.
Viên Vô Song đẩy cô ra, như cũ cànrỡ hôn Quan Triệt, sau đó đẩy hắn lên trên ghế da, dangchân ở trên đùi của hắn.
“Ghen tỵ sao? Đàn ông giống như vậy,chỉ có tôi có thể có, cô ấy à? Lại chỉ có thể ở mộtbên nhìn, ngay cả một sợi tóc của anh ấy cũngkhông đụng tới.” Cô lộ ra vẻ mặt khiêu khích, cười nhạonhìn Diệp Vận Nhi, ngón tay thon dài cố ý quấn quít lọntóc đen của hắn. Mặc dù cô đối với tình yêurất phóng khoáng, nhưng là lúc người đàn ông đó còn yêu cô,những người phụ nữ khác nếu muốn xâm phạm địabàn của cô, lấy cá tính của cô, tuyệt đối không có khảnăng tha thứ đối phương. Cô rất lâu mới có thể yêumột người, thế nên một khi yêu, cô yêu tràn đầybá đạo.
“Viên Vô Song......” Diệp Vận Nhi lầnđầu tiên nếm đến nếm mùi khiêu khích, tiến lênmuốn bắt tóc của cô.
Quan Triệt một tay ngăn lại cô, tâmý bảo vệ Viên Vô Song biểu lộ không bỏ sót.
Diệp Vận Nhi mặt dữ tợn, tan nátcõi lòng vạn phần, không nghĩ tới ngay cả hắn cũnggiúp đỡ Viên Vô Song.
“Cô đã thấy chưa? Quan Triệtlà yêu tôi, bất kể cô dùng phương thức gì, người anh ấyyêu chỉ có tôi! Đừng tưởng rằng tôi là dễ trêu, cũngđừng cho là trên thế giới này chỉ có cô có thể hoànhhành ngang ngược, Viên Vô Song tôi sẽ không để cho côdễ dàng có được!”
“Cô......” Diệp Vận Nhi ủy khuất đếnhốc mắt đỏ lên. “Triệt, tại sao?”
“Tôi sẽ không yêu cô! Từ ngàygặp gỡ cô, ta đã nói rõ.” Hắn nhìn Diệp Vận Nhi, nóithẳng thừng.
“Nhưng là em rất cố gắng......” DiệpVận Nhi cắn môi, sắp khóc. Anh muốn cái gì, em cũng cóthể cho anh a!”
“Thế nhưng thứ tôi muốn, cô cho khôngnổi.” Hắn chẳng những lạnh lùng hờn hợt, hơn nữa vôtình.
“Anh nói a! Anh muốn cái gì, emcho không nổi?” Diệp Vận Nhi hô to, “Em có thể cho anhmột bệnh viện, để cho anh lên làm viện trưởng......”
“Tôi muốn chính là tôn trọng và tựdo.” Hắn cắt đứt lời của cô, “Thế nhưng cô tựanhư một đứa trẻ hư đốn, thấy đồ mình muốn, sẽ không chútnào suy tính cướp giật, đối với tôi mà nói, đây là mộtloại gánh nặng.”
Diệp Vận Nhi mở to con mắt, “Đó là bởivì em yêu anh......”
“Cô yêu quá kinh khủng.” Hắncười lạnh một tiếng, “Cô đã phá hủy hơn phân nửa cuộcsống của tôi, còn không chịu buông tha ra sao?”
Viên Vô Song hơi nhíu chân mày. Saukhi Diệp Vận Nhi xuất hiện, Quan Triệt đề cập sơlược quá khí hắn cùng Diệp Vận Nhi, vốn là cô còn bántín bán nghi, bất quá trải qua mấy ngày nay Diệp VậnNhi ồn ào bát nháo, cô đã hoàn toàn hiểu ra, lựa chọn tintưởng Quan Triệt là đúng.
Loại phụ nữ chấp nhất này, vìlấy được vật mình muốn, cho dù phá huỷ hết thảymọi thứ của người khác, cũng không tiếc.
“Triệt, nếu như em không làm như vậy, nhưthế nào mới được lòng anh?” Diệp Vận Nhi vấtvả ủy khuất nói, “Chẳng lẽ anh không biết thích mộtngười mà không được thì rất thống khổ?”
“Loại tâm tình này, tôi hiểu,thế nhưng lúc ấy tôi lựa chọn chúc phúc.” QuanTriệt cùng Viên Vô Song nhìn thẳng vào mắt nhau,“Yêu một người, không nhất định phải có, nếu haingười thật có duyên phận, bất kể cách thời gian bao lâu, nhấtđịnh sẽ có cơ hội yêu thương lẫn nhau.”
Viên Vô Song trừng mắt nhìn, nhìn conngươi màu lam không dao động chút nào của hắn, nghehắn tỏ tình, cảm giác ngực chảy qua một dòng nước ấm.
Cô đã từng cùng hắn sát bên người,nhưng là trải qua ba năm, bọn họ mới gặp được gặpnhau, như vậy chứng minh bọn họ đúng là có duyên phận.
Mà cô cũng là lần đầu tiên lâm vàovũng bùn tình yêu, nếu thật muốn phóng khoáng, cônhất định sẽ giãy giụa vạn phần, mới có biện pháprời khỏi bên cạnh hắn.
“Em chờ thật lâu,thật lâu......” Nước mắt chảy xuống gương mặt DiệpVận Nhi, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu.”Có phảinếu không có Viên Vô Song, anh mới có thể tiếp nhận em?”
“Coi như toàn bộ thế giới chỉ cònlại một Diệp Vận Nhi cô, tôi cũng sẽ không tiếpnhận cô, đừng nói chi là yêu.” Hắn nhẫn tâmlại lãnh khốc nói.
Nước mắt rơi nhanh hơn, Diệp Vận Nhicũng không cách nào biểu hiện kiêu ngạo nữa.
“Tôi chỉ yêu Viên Vô Song, cô nghekhông hiểu sao? Cô có thể phá hủy tất cả mọi thứ củatôi, nhưng cô không cách nào ngăn cản tôi tiếp tục yêu côấy.”
Hắn gọn gàng dứt khoát tỏ tình, khiếnhai người phụ nữ cũng cảm thấy vô cùng rung động.
“Không cần, em không cần......” DiệpVận Nhi đâu có thể nào dễ dàng buông tay, khàn khàn giọnghô to: “Anh là của em! Em sẽ không để cho anhvừa lòng đẹp ý, em không đạt được anh, cũng khôngđể cho những người khác lấy được.”
Viên Vô Song nhìn Diệp Vân Nhikhông khống chế được, không khỏi sinh lòng nghi ngờ, hômnay đã làm việc có thoả đáng hay không?
Diệp Vận Nhi oán hận nhìn chằmchằm cô, chỉa thẳng phía mũi cô mắng to, “Viên VôSong, tôi sẽ không bỏ qua cho cô! Tôi tuyệt không thànhtoàn cô cùng Quan Triệt, sẽ không, vĩnh viễn cũng sẽkhông!” Cô xoay người chạy đi, nước mắt rơi như mưa.
Viên Vô Song bất đắc dĩ thởdài. Quan Triệt đưa tay đem cô vây quanh vào trong ngực, ômthật chặt cô. Cô không có đẩy hắn ra, hai tay vâyquanh hông của hắn, cảm nhận được nhịp tim của hắn,phát hiện hắn ôm rất chặt chẽ dị thường, hơn nữa loángthoáng mang theo bất an.
“Anh...... Có phải hay không nên nóinguyên nhân?” Cô đã hết sức nhượng bộ, hắn khôngdấu giếm bất cứ chuyện gì với cô nữa.
Quan Triệt cằm dưới để trênđỉnh đầu của cô, thở dài một hơi.
“Này...... Nói rất dài dòng.”
Quan Triệt xuất thân là gia đìnhbác sĩ, gia đình họ Quan đời đời đều bắt đầu hành y,mỗi một đời đều có người trở thành bác sĩ, ngaycả hắn cũng thi đậu hệ y học. Mà hắn đối vớikhoa chỉnh hình đặc biệt có nghiên cứu, sau khi tốtnghiệp, liền tiến vào nhậm chức thực tập sinh ởbệnh viện nơi ba đang công tác. Cũng là ở đó vô tìnhgặp gỡ Diệp Vận Nhi, từ đó hắn cũng không thoát liđược cô ta nữa. Diệp Vận Nhi mạnh mẽ tiến vào cuộc đờicủa hắn, thậm chí còn muốn nắm trong tay cuộc đờicủa hắn, bắt đầu làm kiếp sống hoạch định (lặpkế hoạch cuộc đời) cho hắn.
Ngoài mặt hắn là người đàn ông ônhòa lễ độ, thật ra thì rất có chủ kiến của mình, hắn cókế hoạch cho cuộc sống của mình, không cần bất luận kẻnào nhúng tay.
Ba hắn kiên quyết vẫn là monghắn trở thành trưởng khoa tim quyền uy, thế nhưng hắncố ý đi theo khoa chỉnh hình để phát triển, hai chacon từ khi đó không giải được khúc mắc tư tưởng.
Cho đến khi Diệp Vận Nhixuất hiện, chiến tranh giữa cha con bọn họ rốt cụcnổ tung.
Nguyên nhân là Diệp Vận Nhi ra điềukiện với cha hắn, chỉ cần hắn cưới cô, như vậy cha hắntại hội đồng quản trị sẽ được đề cử làm Phóviện trưởng.
Vì vậy ba Quan Triệt kiên quyếtdùng hết cách, muốn để cho con trai cưới Diệp Vận Nhilàm vợ.
Chẳng qua là Quan Triệt hết sức cứng rắn,không thỏa hiệp với bất kì ai, Diệp Vận Nhi làm loạncuộc sống của hắn, ai cũng không có thông báo, thẳngtiến về Trung Quốc lạy danh y vi sư. Một mặt là vìtránh né người Diệp gia bức bách, một mặt cũng làkhông muốn cùng cha hắn xung đột càng lúc càng lớn,hắn rời khỏi nhà nhiều năm. Khi hắn trở lại Đài Loan,phát hiện cha vẫn cố chấp như cũ, còn là cố ý muốn hắncưới Diệp Vận Nhi, thu thập nhẹ nhàng hành lý, lần nữa rờinhà trốn đi, đi đến Hạnh Phúc Lý tìm cha nuôi hắn.
Cũng may bác A Quyền mấy năm naycũng là một người cô đơn, nghe được có người muốnnhận bảng hiệu của ông, cao hứng vô cùng, nhân tiện nóihắn an tâm mà lưu lại.
Nguyên tưởng rằng hết thảy đềubình yên, không nghĩ tới Diệp Vận Nhi thần thôngquảng đại như vậy, vẫn có thể tra ra tung tích củahắn.
Quan Triệt nói rõ nguyên nhânvới Viên Vô Song, không có chút nào dấu giếm.
“Thì ra là anh tới chỗ này tịnạn a!” Viên Vô Song đồng tình nhìn khuôn mặt bìnhtĩnh của hắn.
“Là họa thì tránh không khỏi!” Hắncũng hết sức bất đắc dĩ, bị Diệp Vận Nhi dây dưa lâunhư vậy, sớm đã thành thói quen, chẳng qua là hắnkhông thể nhịn được là thủ đoạn của cô ta trướcsau như cũ không thay đổi.
“Theo tình huống trước mắt, DiệpVận Nhi sợ rằng đến chết cũng sẽ khôngbuông tha.” Cô bĩu môi, vừa nghĩ tới người phụ nữ chấpnhất kia, không nhịn được rùng mình một cái.
Quan Triệt trầm mặc, nghiêm túcnhìn chằm chằm cô.”Làm gì?”Cô nhíu chân mày, “Em đãhết lòng quan tâm giúp đỡ, giúp cho anh rồi.”
“Phải không?” Hắn cong môicười một tiếng.”Thật ra thì anh cũng cám ơn emkhông bị hù dọa chạy, hoàn toàn nguyện ý làm bạn gái anh.”
Gò má cô phiếm hồng, cậy mạnhnói: “Phụ nữ đều sợ bị người dây dưa, anh da mặt dày,luôn quấn lấy em, em chỉ ủy khuất một chút cùng anhở cùng nhau......”
“Dạ dạ dạ.” Hắn bận khôngngừng gật đầu, khéo léo xoa bóp đôi chân khả ái của cô.
Viên Vô Song cúi đầu nhìn hắn,khuôn mặt tuấn mỹ lịch sự này quả thật đủ đểmê hoặc tất cả phụ nữ, cũng khó trách Diệp Vận Nhiđối với hắn bám riết không tha.
Nhưng là cùng hắn chung đụng càng lâu,càng phát hiện hắn bề ngoài lịch sự, giống cô làngười có nguyên tắc của mình, có mục tiêu cùng mơước của mình, sẽ không nước chảy bèo trôi (gặpsao hay vậy),hơn nữa một khi quyết định, sẽ thựchành gọn lẹ thông suốt, sẽ không có một chút chần chờ. Côtừ từ thông suốt nhờ bạn tốt, vừa bắt đầu cô vẫnliền bị hắn hấp dẫn, mới có thể cùng hắn so trăm chiêu vòngvo. Bàn tay hắn từ từ dời về phía bắp chân của cô, mỗilần đều dùng lực thích hợp làm toàn thân cô thoải máibuông lỏng, hận không được lập tức nằm xuống tớiđể cho hắn ôn nhu xoa bóp.
Quan Triệt nâng mắt lên, nhìn vẻ mặt côthả lỏng, nhớ tới cô mới vừa chủ động ôm ấpyêu thương, hơn nữa nụ hôn của cô vừa giận lại cay, làmhắn toan tính trong lòng.
“Vô Song.” Bàn tay hắn đặc biệt ônnhu, qua lại kìm bắp chân của cô. “Em đi làm một ngàycũng mệt mỏi, đến phòng anh, anh thay em xoa bóp, được không?”
Cô chu cái miệng nhỏ nhắn, “Miễn phísao?”
“Miễn phí.” Hắn gật đầu, trong mắtthoáng qua ánh sáng tà mị.”Hơn nữa còn tặng kèm ưuđãi khác.” Hắn đứng lên, nhẹ giọng nói bên tai cô,“Chỉ có em mới có.”
Nháy mắt, Viên Vô Song vẻ mặtthẹn thùng.
Không cho cô cơ hội cự tuyệt,hai cánh tay hắn dùng lực ôm lấy cô, hướng gianphòng lầu hai đi tới. Không khí ân ái giữa hai người,thoáng chốc tràn đầy trong nhà. Về phần Diệp Vận Nhikhó giải quyết, bọn họ cũng chỉ có thể gặp chiêuphá chiêu thôi.