Chương trước
Chương sau
Diệp Vận Nhi từ trước đếnnay không chừa thủ đoạn nào, hơn nữa không đạtmục đích tuyệt đối không bỏ qua. Hơn nữa cô cũngtheo đuổi Quan Triệt lâu như vậy, cũng vì muốn cho hắnbiết tâm ý của mình, người đàn ông nhận được tâm ýnày lại hoàn toàn không đem cô để vào trong mắt.
Chẳng qua là lần này cô đá phảibàn đá, cho dù ngày ngày chạy đi đe dọa Viên Vô Song,Viên Vô Song vẫn là một bộ dáng không sao cả.
Mà cô nháo loạn như vậy, toàn bộ mọingười trong Hạnh Phúc Lý biết sự tồn tại của cô,mọi người thậm chí nghị luận ầm ĩ, hoài nghi cô là cóvấn đề về thần kinh.
Thế nhưng tất cả mọi ngườikhông biết cô có bao nhiêu ủy khuất, theo đuổi QuanTriệt nhiều năm như vậy, chẳng những không được như ýnguyện, còn bị người chỉ chỉ chỏ chỏ. Cô không có sai! Người sailà Viên Vô Song! Nếu như không có sự tồn tại của ViênVô Song, cô sớm đã đem Quan Triệt bắt vào tay, cũng sẽkhông bị hắn nhẫn tâm cự tuyệt.
Cho nên cô thề, cho dù dùng hếtmọi cách, cũng muốn cho Viên Vô Song biến mất trướcmặt cô cùng Quan Triệt, giống như những người phụ nữtrước kia muốn đến gần hắn, tất cả đều bị côtống cổ.
Hôm nay muốn sử dụng lại chiêu cũ,cô lại phát hiện Viên Vô Song hết sức khó chơi, chẳngnhững không úy kỵ sự đe dọa cùng uy hiếp của cô, còntính toán chống cự lại.
Diệp Vận Nhi lòng dạ hẹp hòi,không tha cho người dám phản kháng mình, vì vậy quyết định,cần phải giải quyết Viên Vô Song.
Vì vậy cô vừa quay số điện thoạigọi cho một người bạn, đó là một tên Lập Uỷ tunghoành hắc bạch lưỡng đạo, muốn hắn giúp một tay dạydỗ Viên Vô Song, để cho cô ta biết cô không phải là dễtrêu, cũng mau rời khỏi Quan Triệt.
Dĩ nhiên, tìm người làm việcnhất định bỏ ra giá không nhỏ, cho nên cô rất sảngkhoái thanh toán tiền đặt cọc, Lập Ủy lập tức tìm đượchai gã tay chân, khí thế mãnh liệt đi tới HạnhPhúc Lý, cùng cô gặp mặt. Kế hoạch của cô vô cùngđơn giản, muốn hai gã lưu manh bắt cóc Viên Vô Song,sau đó tận tình giày xéo, chà đạp, khiến Viên Vô Song khôngmặt mũi xuất hiện trước mặt Quan Triệt lần nữa.
Hai gã lưu manh lá gan so ngườibình thường lớn hơn nhiều, hơn nữa phía sau còn cótiền sắp tới tay, vì vậy nói làm thì làm.
Bọn họ biết được Viên Vô Songtám giờ ra cửa đi làm, vì vậy theo đuôi phía sau cô,đợi đến nơi thưa thớt người, một tên trong đógọi là Hà Tử liền nhanh chóng xuống xe, từ sau lưngcủa cô đưa tay ra, bịt mồm cô lại, nắm thắt lưngđem cô ôm cách mặt đất.
Viên Vô Song căn bản không biếtphát sinh chuyện gì, hốt hoảng không dứt, liều chếtgiãy giụa.
Hà Tử vội vàng đem cô nhét vào chỗngồi phía sau xe, theo sát lên xe, đóng cửa xe.
Một gã đồng bọn khác là Đại Ngư vìđể tránh cho phức tạp, mạnh mẽ nhấn ga, đem xe chạy xa chỗcũ.
“Các anh...... Là ai? Các anh muốn làmgì?” Viên Vô Song vẻ mặt hốt hoảng, không ngừng giãy giụa.
“Ít rầy rà!” Hà Tử nói tiếngquốc ngữ Đài Loan, mặt hung ác, “Cô ngoan ngoãn hợptác với chúng tôi, bằng không không thiếu đòn cho cô đâu.”
“Các anh là không phải là tróilầm người rồi chứ? Tôi căn bản không biết các anh......” ViênVô Song tỉnh táo lại, ý đồ cùng bọn họ nóichuyện thông suốt.
“Cô không cần biết chúng tôi!” HàTử vội vàng một tiếng, “Chúng tôi là cầm tiền người ta, dạydỗ cô thật tốt. Cô cũng không cần hỏi tại sao, dù saonhất định là đắc tội với người khác.”
Đắc tội? Viên Vô Song nhíu chânmày lại. Cô bình thường mặc dù không chung sống tốtvới người khác, thế nhưng cũng sẽ không cố ý điđắc tội với người......
Bỗng dưng, đầu cô hiện lênkhuôn mặt không cam lòng của Diệp Vận Nhi.
“Là Diệp Vận Nhi sai khiến các anh,có đúng hay không?” Cô vừa kinh hoảng vừa tức giận,hoàn toàn không có dự liệu được Diệp Vận Nhi sẽ dùngthủ đoạn hạ tiện như thế.
“Cô chớ la lối rầy rà!” Hà Tửvung tay lên, thưởng cô một cái tát. “Cô quan tâmchi người nào chỉ điểm chúng tôi! Nếu như côkhông muốn ăn đòn, vậy ngoan ngoãn phối hợp.”
Viên Vô Song bị đau trợn mắtnhìn hắn một cái, vốn là muốn nhảy xe, bất đắc dĩđối phương động tác so cô còn nhanh hơn, một tay níulấy tóc của cô, thô lỗ chế phục cô. Tiếp, hắn dùng sợigiây trói chặt chẽ tứ chi cô, khiến cô ngay cả cơ hộichạy trốn cũng không có.
“Chẳng lẽ các anh không biết làm nhưvậy là phạm pháp?” Viên Vô Song biết mình dữnhiều lành ít, vì vậy tiếng nói liền mềm mỏng, “Nếu như cácanh hiện tại nguyện ý thả tôi, tôi có thể bảođảm chuyện gì cũng không có phát sinh......”
“Câm miệng!” Hà Tử hét lớnmột tiếng, “Chúng tôi đã thu tiền, làm sao có thể thảcô? Hơn nữa thả cô, chúng tôi chẳng những mất người cònmất cả của, ai biết cô có thể báo cảnh sát bắt tôi haykhông?”
“Nhưng các anh bắt cóc tôi cũng phạmtội vậy......” Cô biết lai giả bất thiện, chỉ sợtánh mạng của mình cũng sẽ có nguy hiểm.
Hơn nữa chuyện này là từ DiệpVận Nhi chủ mưu lại càng nguy hiểm.
“Nếu như chúng tôi làm thần không biết,quỷ không hay, người nào sẽ biết là chúng tôi bắt cóccô?” Hà Tự lạnh lùng nói.
“Không muốn nói nhảm với cônhiều như vậy nữa!” Đại Ngư nắm giữ tay lái,cũng là nói tiếng quốc ngữ Đài Loan.”Người trước trói lại,để Diệp tiểu thư nhìn xem muốn làm sao thì làm.”
“Tôi nghĩ cơ hội đem cô chôn sốngcũng rất lớn.” Hà Tử cười lạnh một tiếng, “Nghe nói côcướp người đàn ông của người ta a?”
Viên Vô Song không vui nhìn chằm chằmbọn họ, miễn cưỡng nhịn được lời thô tục đếnkhoé miệng. “Cô dáng dấp thật xinh đẹp, quả thậtcũng có tướng làm hồ ly tinh.” Hà Tử hướng cằmcủa cô đưa tay nâng lên.
Cô cao ngạo ngoái đầu sangchỗ khác, không cho phép hắn khi dễ mình.
“Tôi khuyên các anh vẫn là maumột chút hồi tâm chuyển ý, hiện tại để tôi lại, có lẽtôi còn thay các anh nói chuyện, giảm bớt hình phạt.”
“Cô thật là thích nói đùa.” ĐạiNgư không nhịn được cười ha ha, “Thả cô, không phảikiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
“Ai dạy cô muốn cướp người đànông của người ta a! Thiếu đàn ông thì nói, chờmột chút cùng anh em tôi để cho cô High một cái, côcũng sẽ không muốn giành đàn ông củangười khác.” Hà Tử cười nói.
Viên Vô Song giận đến muốn cắnhắn một cái, Hà Tử vừa hung ác dữ tợn tán cô mộtbạt tai, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn thoáng chốcxuất hiện năm dấu tay màu đỏ, khóe miệng rỉ ra máu.
“Ả đàn bà xấu xí kia, cô ngoanmột chút, đừng nghĩ động đầu óc lệch lạc, cũng đừng muốntìm cơ hội chạy trốn.” Hà Tử cười xấu xa, cường ngạnhđem cô đặt trở về chỗ cũ. Viên Vô Song trongmiệng có máu, oán hận nhìn chằm chằm bọn họ, mặc dù khôngphục, nhưng là tạm thời nén tức giận. Nguy cơ ýthức nói cho cô biết, ngàn vạn lần không nên chọcgiận hai người này, trước bình tĩnh, xem một chút có thểtìm cơ hội chạy trốn hay không.
Trong khoảng thời gian này, cô hivọng bạn tốt phát hiện cô mất tích.
Quan Triệt đang chuẩn bị ra cửa,muốn tới bệnh viện tìm Viên Vô Song ăn cơm, khôngnghĩ tới nhận được điện thoại mẹ cô gọi tới, hỏithăm cô có ở cùng với hắn.
Lúc này đã đến gần buổi trưa,hắn mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng, vì vậytrước trấn an mẹ cô, sau đó vội vàng gọi điện thoạicho bằng hữu tốt nhất của cô Sở Đề Nguyệt.
Sở đề Nguyệt cũng cảm thấykinh ngạc, bởi vì theo kinh nghiệm Viên Vô Song từ trướcđến nay, rất ít xin nghỉ, cũng không từng trốn công tác.
Khi hắn nghe được câu trả lời, bắtđầu nóng nảy bất an, gọi điện thoại di động Viên Vô Song,lại nghe được giọng nói hộp thư, cô có thể nói làđoạn tuyệt tin tức. Quan Triệt giật mình thấy khôngổn, sau khi cùng bác A Quyền nói rõ lo lắng của hắn,vội vàng ra cửa, đến những nơi cô có thể đi qua tìmmột lần.
Ước chừng một canh giờ sau,hắn vẫn không có phát hiện bóng dáng của cô.
Cuối cùng, hắn không thể làm gìkhác hơn là đi tới đồn cảnh sát, hi vọng cảnh sát cóthể hiệp trợ tìm kiếm.
Hoàn hảo Hạnh Phúc Lý là một tiểuhương lý, mọi người bình thường cùng nhau trông coi, mặcdù cô mất tích không tới hai mươi bốn giờ, đồn cảnhsát vẫn phái ra cảnh viên giúp một tay tìm kiếm.
Quan Triệt càng lúc càng bất an, mímắt cũng nháy liên tục, giống như là nói cho hắn biết, cóchuyện trọng đại sắp xảy ra.
Hắn giống như con ruồi khôngđầu tìm kiếm khắp nơi, trực giác cô nhất định đã xảy rachuyện.
Tìm một buổi chiều không có thuhoạch được gì, lúc hắn trở lại nhà bác A Quyền, Diệp VậnNhi đã ở cửa chờ hắn.
Hắn hiện tại bây giờ khôngmuốn cùng cô nói thêm cái gì, trực tiếp muốn vàotrong nhà.
Cô đưa tay bắt được hắn, suy sụphạ khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt ủy khuất, bộ dáng điềmđạm đáng yêu.”Triệt, anh còn không chịu hồi tâm chuyển ýsao?”
“Tôi hiện tại không muốn dây dưavới cô.” Hắn rút cánh tay về, Vô Song biến mất, đã đủđể cho hắn phiền lòng bực bội.
Diệp Vận Nhi không vui nhìn chằm chằmbóng lưng của hắn, không nhịn được cười lạnh mộttiếng, “Viên Vô Song bất cáo nhi biệt (khôngtừ mà biệt),có đúng hay không?”
Quan Triệt dừng bước lại, giậtmình xoay người, nhìn chằm chằm cô, “Cô nói lại lần nữa.”
Cô ta làm sao biết Vô Songkhông thấy tung tích? Có người ngu cũng biết, Diệp Vận Nhinhất định không thoát được quan hệ.
“Như vậy không phải là rấttốt sao? Cô ta nhất định là bởi vì biết mình đoạtngười đàn ông của người khác, cảm thấy rất mất thể diện,xấu hổ nên trốn đi.” Diệp Vận Nhi cười ra tiếng, lạikhôi phục phong thái cao ngạo, không còn là bộ dáng cầukhẩn đáng thương.
Cô nói qua sẽ cho Viên Vô Songmột bài học, hơn nữa không cho phép bất kỳ người phụnữ nào cướp đi Quan Triệt, sẽ từng bước diệt trừngười phụ nữ có ý đồ với Quan Triệt.
Nói cô yêu điên cuồng cũng được, vì lấyđược Quan Triệt, cô không tiếc sử dụng bất kì thủđoạn hèn hạ nào. Hắn sãi bước đi tới trước mặt cô,“Vô Song mất tích có phải có liên quan đến cô hay không?”
“Cùng em có quan hệ hay không, rấtquan trọng sao?” Cô hừ lạnh một tiếng, “ Loại ngườithứ ba giống như Viên Vô Song, tốt nhất biến mấtkhỏi thế giới này, đàn bà không biết xấu hổ vốn là trời đấtkhó tha thứ.”
Hắn nhíu mày kiếm lại, khí chất ôn vănnho nhã biến mất hầu như không còn, thái độngang ngược bắt được bả vai của cô, ngữ khí mang đedọa hỏi: “Diệp Vận Nhi, tôi hỏi cô một lần nữa, Vô Songmất tích rốt cuộc là có liên quan đến cô hay không?”
Diệp Vận Nhi lần đầu tiên nhìnthấy bộ dáng hắn thịnh nộ như vậy, hai vai không nhịnđược co rụt lại, trong mắt xuất hiện kinh hoảng.
Trước kia bất kể cô ương ngạnhhồ nháo thế nào, hắn đều chưa từng lộ ra vẻ mặt tứcgiận ngất trời như vậy, hôm nay vì Viên Vô Song mà nổi đóa,cô vừa giật mình lại oán hận.
“Tại sao? Tại sao em vì anh làmnhiều như vậy, trong mắt của anh vẫn là chỉ có ngườikhác?” Cô nghẹn ngào hỏi, “Anh chẳng lẽ không biết em thíchanh đến mức nào?”
“Từ vừa lúc bắt đầu tôi đã nói rõvới cô, tôi đây người duy nhất cả đời không thểnào yêu chính là cô, cô tại sao cứ khăng khăng mộtmực như thế?” Hắn gầm nhẹ một tiếng, “Cô canthiệp vào cuộc sống của tôi mấy năm, tôi cũngmặc cho cô hồ nháo, tại sao cô muốn tổn thương ngườiphụ nữ tôi yêu nhất?”
“Anh...... Anh......” Diệp Vận Nhi toànthân run rẩy, ánh mắt mờ mịt nhìn hắn, “Anh nóingười phụ nữ anh yêu nhất là...... Viên Vô Song?”
“Đúng, tôi yêu cô ấy! Cũng là bởivì tôi yêu Viên Vô Song, mới không có biện pháp tiếpnhận cô, cô không hiểu sao?” Hắn rống to.
“Không...... Em không hiểu!” Côthoát khỏi kiềm chế của hắn, đau khóc thành tiếng,“Em không muốn hiểu, em chỉ muốn anh biết, vì anh,em chuyện gì cũng làm được hết!”
“Diệp Vận Nhi, cô đừng làm càng, mau nói,Vô Song hiện tại ở nơi nào?” Hắn lo lắng hỏi tới.
“Nếu như cô không muốn tôi cảđời hận cô, tốt nhất nhanh lên một chút đem tung tích VôSong nói cho tôi biết.”
Cô liều chết lắc đầu, nước mắt khôngngừng chảy xuống gương mặt, “Không muốn, cho dù emđể cho cô ta chết, cũng sẽ không để cho anh tìm được thithể cô ta.”
Quan Triệt nhìn thấy cô độtnhiên lộ ra nụ cười lạnh, vẻ mặt trở nên dữ tợn, vì vậycó thể khẳng định, Vô Song mất tích cùng cônhất định không thoát khỏi quan hệ.
“Cô rốt cuộc muốn tôi làm cái gì, mớinguyện ý để cho Vô Song an toàn trở lại?” Hắnbình tĩnh lại, ý đồ cùng cô thương lượng bàn bạc.
Diệp Vận Nhi lạnh lùng nhìn hắn,“Em làm nhiều việc như vậy, chẳng qua là muốn anhtrở lại bên cạnh em, chẳng lẽ anh vẫn không rõ?”
Quan Triệt trầm mặc không nói, haitay nắm chặt thành quyền.
Hắn trước tiên phải xác nhậnViên Vô Song an toàn vô lo lắng, hơn nữa cũng muốnbảo đảm cô lông tóc không tổn hao gì, sau đó nghĩ biệnpháp tìm ra tung tích của cô.
Không nên bởi vì hắn, mà để cho Viên VôSong bị thương tổn, hắn không muốn!
“Nếu như tôi đáp ứng điều kiệncủa cô, cô có phải sẽ để cho Vô Song bình an trởlại hay không?” Hắn giọng trầm thấp hỏi.
Diệp Vận Nhi ánh mắt tỏa sáng,nở rộ nụ cười sáng lạn, “Cho dù em muốn anh và em kếthôn, anh cũng nguyện ý?”
“Tôi trước hết xác nhận cô ấyvẫn an toàn.” Hắn không phải là ngu ngốc, đương nhiên phảithấy được Viên Vô Song bình yên vô sự.
“Dĩ nhiên.” Diệp Vận Nhi rốtcục nín khóc mỉm cười, “Chỉ cần anh đáp ứng cùng emkết hôn, em bảo đảm cô ta sẽ không bị bất cứ thươngtổn gì.”
Quan Triệt mơ hồ cắn răng, mặc dùtràn đầy tức giận, nhưng là vẫn còn nhịn được.
Cuộc đời của hắn đã bị Diệp VậnNhi làm cho rối loạn, hiện tại cô ta lại muốn tổn thươngtánh mạng người phụ nữ trọng yêu nhất của hắn......
Bất luận phải trả giá thế nào, hắntuyệt không sẽ làm cô ta được như ý!
Viên Vô Song toàn thân thần kinhcăng thẳng, ngắm nhìn bốn phía.
Sau khi cô bị hai gã đàn ông caolớn bắt cóc, liền bị nhét vào trong góc phòng của ngôinhà hoang này, khi bọn hắn rời đi, còn nghe được tiếngkhóa cửa.
Vốn là bọn họ bên ngoài chờ đợi, bấtquá qua một lúc lâu, chắc cũng ngại nhàm chán, vì vậylái xe rời đi, không biết là đi đâu. Cô biết cơ hộikhông thể mất, cố gắng muốn thoát sợi dây trên tay, bấtđắc dĩ sợi dây trói rất chặt, cho đến khi ánhchiều tà từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cô bận rộn mộtbuổi chiều, chẳng qua là khiến sợi dây mài rách cổ taycủa cô. Trong phim ảnh người gặp nguy hiểm không phải làcũng dễ dàng là có thể thoát được sợi dây? Tại sao cônỗ lực lâu như vậy, lại là khiến mình mài rách da?
Viên Vô Song nói nhỏ, vẫn khôngcó buông tha cho ý niệm chạy trốn.
Hai gã đàn ông bắt cóc cô thật rấtghê tởm, chẳng những tiền bạc của cải trên ngườicô cướp sạch không còn, còn ép cô nói ra nói mật mãtài khoản.
Cô thật muốn tức miệng mắng to (chửi ầmlên),bất quá vì mạng nhỏ, cuối cùngvẫn là nhịn được.
Cũng đừng để cho bạn tốt cô tìmđược cô, nếu không cô tuyệt đối sẽ báo thù.
Diệp Vận Nhi cũng đừng hòng đếmxỉa đến, bất kể cô ta là con gái nhà có quyền thếthế nào, cô sẽ làm cho cô ta khó coi.
Cuối cùng, cô phát hiện mìnhchỉ là uổng phí khí lực, như cũ không cách nào thoátsợi dây được, mà sắc trời càng lúc càng tối, cô cũngcàng lúc càng gấp gáp. Không biết mọi người có pháthiện cô mất tích hay không? Ai, chẳng lẽ đây chínhlà ác giả ác báo (bản gốc làhiện thế báo, ta thấy không được thông lắm nên sửa lại) củacô? Trước cô để cho Quan Triệt chịu nhiều đau khổ, thậtvất vả nghĩ thông suốt, muốn cùng hắn hảo hảo ởchung một chỗ, hiện tại lại đổi lại là cô xui xẻo.
“Xui a!” Cô nói lảm nhảm.
Tĩnh táo một lát, Viên Vô Songphát hiện trên đầu chẳng biết lúc nào bắt đầu mưa togió lớn, tiếng sấm to mãnh liệt, bên trong phòng trở nên mờ mờtối tối.
Đột nhiên, nhiều tiếng động lớnvang lên, một gốc cây bị sét đánh giữa cây ngã hướngcăn nhà, nhánh cây phá vỡ cửa sổ thủy tinh, thủy tinhnhất thời bể đầy đất.
“A......” Cô bị kinh sợ, kêu to lêntiếng.
Rất nhanh, cô phục hồi tinhthần lại, nhìn miểng thủy tinh trên mặt đất, nhớ tới vừađúng có thể dùng để cắt đứt sợi giây.
Vì vậy cô bắt đầu hoạt đông thânthể hướng miểng thủy tinh, nghĩ cách dùng hai taybắt chéo sau lưng bắt đầu nhặt lấy mộ tmảnh kiếng bể,cẩn thận cắt sợi dây.
Bởi vì là đứng không thấy đượctình huống trước mắt, cô không cẩn thận cắt trúngda thịt mình. Nhịn đau, nỗ lực mấy phút, cô rốt cụccắt đứt sợi dây, hai tay sau khi khôi phục tự do,tiện thể cỡi sợi dây trên chân ra. Thật tốt quá, xemra lão thiên gia vẫn là đứng về phía cô, không có đoạntuyệt đường sống của cô.
Bởi vì cửa đã khóa lại, cánh cửasổ mới vừa bị đánh vỡ kia là lối thoát duynhất của cô.
Mặc dù nhánh cây vướng ở cửa sổ,nhưng vẫn còn có khe hở, cô thật vất vả bò đira ngoài, dõi mắt nhìn lại, trên đầu không cóbất kỳ ánh đèn, bốn phía tựa hồ rất hoang vu.
Sắc trời dần dần tối xuống,Viên Vô Song không rảnh suy đoán mình đến tột cùngmình ở chỗ nào, nhấc chân chạy như điên, trước khi haigã lưu manh trở lại rời đi mới được.
Nước mưa lớn chừng hạt đậuđánh vào trên người của cô, mơ hồ tầm mắt của cô, thếnhưng cô không dám dừng lại, liều chết chạy về phía trước,hi vọng chạy đến nơi có ánh đèn, gặp được người tốtnguyện ý giúp đỡ.
Chẳng qua là cô chạy thật lâu,hai bên vẫn là chỉ có vách núi, đường phíatrước một mảnh mờ tối, tựa hồ không có cuối.
Viên Vô Song hết sức chật vật,trên đường còn ngã nhào mấy lần, quần áo trên ngườidính đầy nước bùn, đầu gối cũng có mấy chỗbị thương. Thế nhưng cô không dám dừng bướcchân lại, như cũ chạy về phía trước. Lúc này, mộtchiếc xe có đèn lớn hướng cô lái tới.
Cô không dám ngoắc, rất sợ kialà hai gã lưu manh trở lại, vì vậy dán chặt vách núi,cũng không nhúc nhích.
Ngồi ở đó trên chiếc xe hai gãlưu manh đã sớm thấy cô, rất nhanh dừng xe, mở cửa xe,ngay sau đó nhảy xuống xe, muốn bắt cô.
“×! Cô làm sao sẽ chạy được?”
“Bắt lấy cô ta, đem cô ta mang về,chích điện vào cô ta, xem cô ta còn dám trốn nữa haykhông!”
Viên Vô Song vừa thấy bọn họ,lập tức chạy về phía trước, một khắc cũng không dámdừng.
Bất đắc dĩ cô là phụ nữ, cả ngàychỉ ăn bữa ăn sáng, thể lực không chịu nổi nữa, chạymấy trăm mét, tốc độ dần dần chậm lại.
Cuối cùng, cô vẫn bị bọn họ bắtđược, vừa quay đầu lại, Hà Tử liền thưởng cô hai cái tát,khóe miệng thoáng chốc rỉ ra tia máu. Ánh mắt củacô bởi vì đau đớn mà sưng đỏ, y phục trênngười bị nước mưa xối, vừa chật vật vừa đáng thương.
“Mẹ nó, cô ta còn cứng cỏinữa!” Hà Tử cùng Đại Ngư chung ý nghĩ cùng nhau nhìncô, quần áo ướt đẫm khiến đường cong thân thể cô lộ rakhông bỏ sót, khơi dậy thú tính bọn họ.
“Buông tôi ra...... Buông tôira......” Viên Vô Song liều chết giãy giụa, quyền đấmcước đá vào bọn họ.
Bọn họ thay phiên bắt được hai taycủa cô, đem cô đè ở trên vách núi, ý đồ ngăncản động tác của cô.
Lúc này, phía trước lại xuấthiện một chiếc xe có đèn lớn, từ từ hướng bọnhọ đến gần.
Hà Tử cùng Đại Ngư híp mắt nhìn,suy đoán phải cẩn thận hơn.
Viên Vô Song liều lĩnh đẩy bọnhọ ra, vọt tới chính giữa đường cái, chờ cô phục hồitinh thần lại, đã không còn tránh né kịp nữa, hai chângiống như là bị dính tại chỗ, chỉ có thể mở to mắt,nhìn chiếc xe kia chạy nhanh mà đến.
Lái xe nhìn thấy người phía trước, lậptức dùng sức đạp phang xe, đáng tiếc đã chậm, xe trựctiếp đụng vào......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.