Chương trước
Chương sau
Một đêm Viên Vô Song không về nhà,không thể là bí mật vĩnh viễn, rất nhanh liền truyền tớitai bạn tốt. Theo thường lệ, ngày nghỉ cô nhất địnhđến quán cà phê bạn tốt dùng cơm, vừa mới bước vào, liềnphát hiện bạn tốt nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.
Cô ngồi ở trước quầy ba,lười biếng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, “Nhìn cái gì?”
“Nhìn cậu mặt mày hớn hở quánha!” Mạc Đề Nguyệt nháy mắt mấy cái.
Sắc mặt Viên Vô Song khẽ trởnên hồng, trong khoảng thời gian ngắn nói không ralời.
Hiếm khi nhìn thấy bạn tốt có vẻmặt như thế, Mạc Đề Nguyệt lộ ra nụ cười ý tứ sâu xa(nguyên vănlà “nại nhân tâm vị”).
“Xem ra lời đồn là thật a!”
“Lời đồn gì? Tớ là tới ănđiểm tâm, cũng không phải là tới giải đố.” Viên VôSong tức giận nói.
“Còn giả bộ à!” Mạc Đề Nguyệtnằm ở trên quầy ba, không dự định dễ dàng bỏ qua cho cô.“Rõ ràng thân nhau, cũng không nguyện ý cùng bạn tốttiết lộ tiến độ chút sao?”
“Tớ van cậu!” Viên Vô Song trởngười lại liếc mắt, “Tại sao lời đồn truyền đi nhanhnhư vậy?”
“Đây là niềm vui thú duy nhấtcủa người dân nơi đây.” Mạc Đề Nguyệt nhếch miệngcười một tiếng, “Chia sẻ một cái thôi! Quan Triệt gầnđây chính là người vừa lòng đẹp ý nhất trong nhữngngười đàn ông xuất sắc, lại bị cậu nhanh chân đếntrước, nhất định sẽ khiến rất nhiều lòng của các côgái tan nát.”
Khuỷu tay Viên Vô Song chống đỡtrên quầy ba, bất đắc dĩ hếch đôi môi lên, “Không phảilà tớ đi trêu chọc anh ta.”
“Ác?” Chậc chậc, hứng thú đồn đãi thậtlà say mê.”Nói như vậy, là Quan Triệt coi trọng cậu?”
Viên Vô Song nặng nề thở dài,“Chuyện này nói rất dài dòng......”
“Không quan hệ, hôm nay đồ uốngtớ mời.” Mạc Đề Nguyệt vì muốn nghe chuyện, không tiếctặng quà lớn.
Viên Vô Song líu lo với bạn tốtmột lát, sau đó dùng giọng điệu tình ý sâu xa (ngữtrọng tâm trường) nói ra nguyên nhân hậuquả.
Mạc Đề Nguyệt nghe say sưa ngon lành,lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Tình một đêm!” Ác, cái tin nàythật bất ngờ.”Bất quá, các cậu bây giờ không phảilà đang kết giao?”
“Kết giao......” Viên Vô Song sửngsốt một chút, “Cũng coi là như thế đi!”
Quan Triệt mặc dù ngoài mặt ôn hòa,nhưng tác phong làm việc luôn là kín đáo bá đạo, giốngnhư cô là loại phụ nữ tuỳ hứng làm càn, kể từ sau khigặp gỡ hắn, khí thế cũng tiêu tan một nửa. Hắn giốngnhư là lấy nhu thắng cương, khắc trụ cô.
“Vậy hẳn là chuyện tốt, cậu làm gìmà vẻ mặt mất hứng thế?”Mạc Đề Nguyệt không nhịnđược tò mò hỏi.
“Tớ chỉ là..... Tâm tình rất phức tạp.”
“Tại sao phức tạp?” Támchuyện vĩnh viễn đều không ngại nhiều, hỏi tiếp làđược rồi.
“Cậu không cảm thấy quan hệgiữa tớ với Quan Triệt thật kỳ quái sao?” Tìnhcảm giữa cô và Quan Triệt dường như tới quá nhanh,khiến cô có chút ứng phó không kịp.
Mạc Đề Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩmột chút, thẳng thắn lắc đầu, “Không.”
“Không?” Viên Vô Song đề cao giọng nói,“Anh ta mới đến Hạnh Phúc Lý không bao lâu, quan hệgiữa tớ với anh ta liền......”
“Cậu thích anh ta là đủ rồia!” Mạc Đề Nguyệt khẽ cười một tiếng. Quả nhiên,lâm vào lưới tình nam nữ đều là mù quáng.
“Tớ..... Tớ thích anh ta?” Có lầmhay không a? Cô không phục truy hỏi, “Cậu dựa vào điểmnào nhìn ra tớ thích Quan Triệt?”
“Cùng với việc quen biết cậulâu như vậy, tớ còn không biết cátính của cậu sao?” MạcĐề Nguyệt rót cho cô một ly cà phê, “Nếu nhưkhông phải là coi trọng, cậu sao lại tổn hao tinh thần ởtrên người đó?!”
“Cho nên?”
“Bởi vì thích, cho nên cậu mới cóthể suy tư một đống vấn đề về anh ta.” Mạc Đề Nguyệtnhếch miệng cười nói, “Tớ có thể thập phần khẳng định là,cậu cũng yêu Quan Triệt.”
Viên Vô Song vốn là vẫn muốn giảithích, thế nhưng nói đến bên miệng lại nuốt vàotrong bụng, chỉ có thể để bạn tốt thẳng thắn líu lo.
Cô thừa nhận mình đối vớiQuan Triệt có hảo cảm, chỉ là bởi vì chưa hiểu rõ, quanhệ của hai người lại phát triển quá mức nhanh chóng,dù sao vẫn cảm thấy trong lòng có chút không nỡ.
“Thế nào? Bất quá nói là yêu,làm gì sầu mi khổ kiểm (đăm chiêu ủ dột) vậy?” MạcĐề Nguyệt nhìn chằm chằm nét mặt của cô,
“Tớ đã gặp Quan Triệt, anh ta lớn lênđẹp trai, thể trạng tốt, lại thân thiết lễ độ, cậu cócái gì không hài lòng sao?”
“Không phải là không hài lòng,mà là...... Tớ cảm giác mình không biết Quan Triệt.” Cô nóikhông rõ ràng.
Mạc Đề Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩmột chút, không hiểu hỏi:”Cậu đã từng nghiêm túc hiểubiết anh ta ư?”
Viên Vô Song mở lớn hai tròng mắt,cho nên không cách nào trả lời vấn đề củabạn tốt.
“Đàn ông tốt đáng giá tốn hao một chútkhí lực của cậu để giữ anh ta lại, hơn nữa anhta cũng tự động đưa tới cửa, cậu cần gì phải lãngphí khí lực đẩy anh ta ra bên ngoài?” MạcĐề Nguyệt tình ý sâu xa nói.
“Cậu sao lại biết Quan Triệt làngười đàn ông tốt?” Viên Vô Song nhíu chân mày.
“Có thể ở trong thời gian ngắnkhiến cậu hỗn loạn không biết làm sao, có thể thấyđược người này không phải là hạng ngườihời hợt.” Mạc Đề Nguyệt trả lời rất nghiêm túc.
Theo khuôn mẫu của Viên Vô Song,người qua đường Giáp, Ất căn bản không cách nào vàomắt của cô, cô nhìn một cái cũng lười, chứ đừng nói là cóthể dây dưa không rõ với cô.
Quan Triệt có thể cùng cô sochiêu lâu như vậy, Mạc Đề Nguyệt nghĩ thầm, người đàn ôngnày nhất định có chỗ hơn người, mới có biện phápbắt được cô.
Giờ phút này Viên Vô Song tựanhư một con sư tử cái bị thuần phục, lại lượn quanhtại chỗ, giống như vẫn không thể tiếp nhận chuyệnthật như vậy. Bất kể phụ nữ như thế nào, chỉ cầnbước vào trong mê trận tình yêu, toàn bộ đều lộ ra vẻmặt bàng hoàng lưỡng lự, ngay cả loại phụ nữ caongạo như Viên Vô Song cũng không ngoại lệ.
“Không còn lời để nói?” MạcĐề Nguyệt mồm miệng lanh lợi, cười nhìn cô,“Không biết Quan Triệt, cậu cũng hẳn là nên thử phântích anh ta a!”
Viên Vô Song trố mắt, không hềmồm miệng lanh lợi nữa.
“Hay là cậu cũng muốn đi lạynguyệt lão, xem thử có thể khai thông trí tuệ haykhông?” Mạc Đề Nguyệt không nhịn được giễu cợt.
“Này!” Viên Vô Song tức giận trừngmắt nhìn cô, “Không cần lấy lời tớ nói rồi tớikích tớ.”
“Không biết cậu hôm nay có đượctớ khai thông không?” Mạc Đề Nguyệt cười ha ha,“Sau này cậu có phiền não, nhớ tới tìm đại sư khaithông là tớ.”
Viên Vô Song cùng Mạc Đề Nguyệtnhìn nhau, không nhịn được cũng cười lên tiếng.
Nút thắt trong lòng cô, bởi vì bạn tốtnày dùng lời nói từ từ cởi ra.
Có lẽ cô cũng nên đối mặt với tìnhyêu bất ngờ này thật tốt......
“Anh tại sao phải đến vùng nôngthôn này?” Thanh âm yêu kiều mềm mại của cô gáivang lên. Quan Triệt nâng tầm mắt lên, cùng mắtViên Vô Song đối mặt, hắn đang ôn nhu xoa bóp mắt cáchân cô, lực đạo vừa phải.
“Em như thế nào lại đột nhiên đốivới chuyện của anh lại có hứng thú?” Hắn có chút kinhngạc, bởi gì mấy ngày qua cô luôn là lơ đãng hỏi chuyệncủa hắn.
Đối với hắn mà nói, đây là mộtchuyện tốt, cô hình như đã dần dần tiếp nhận sự hiệnhữu của hắn, hơn nữa đối với chuyện tình của hắn cũng cóhứng thú, không hề có ý nghĩ kháng cự đem hắn đẩyra bên ngoài.
“Tò mò.” Cô nâng cao cằm bóng mượtlên, “Vậy thì anh có thể nói chuyện bí mật?”
“Anh là tới chiếu cố cha nuôi.” Hắnkhẽ cười một tiếng.”Cha nuôi đối với anh có ân,cộng thêm bảng hiệu của ông không có ai thừa kế, chonên anh đến nơi này.”
“Đơn giản như vậy?” Cô lộ ra vẻmặt kinh ngạc. Hắn xuất hiện ở Hạnh Phúc Lý với lý dothế mà lại đơn thuần như vậy?
“Nếu không thì là gì?” Hắn ônnhu hỏi.
Viên Vô Song sửng sốt một chút,nhưng là giác quan thứ sáu cùng trực giác của phụnữ nói cho cô biết, chuyện hình như không có đơngiản như vậy. Hắn mặc dù vẻ mặt ung dung thoải mái nhưthường, không nhìn ra bất kỳ sơ hở, nhưng cô vẫn là khôngnhịn được nhìn hắn mấy lần thật lâu. “Nhưng làtiền đồ anh rất có triển vọng, hơn nữa còn trẻnhư vậy, sao lại cam nguyện (camchịu nguyện ý) lưu lại Quốc Thuật quán nho nhỏnày?” Cô tò mò hỏi.
Có quá nhiều vấn đề vướng mắc nơiđáy lòng của cô, trong khoảng thời gian ngắn cũnghỏi không xong.
“Chẳng lẽ cuộc sống nhất địnhphải vô cùng toả sáng, không thể bình thường an ổnsống qua ngày?” Hắn hỏi ngược lại, “Giống như em, ban đầuở trường học lúc đó chẳng phải thành tích nổi bậtxuất sắc, sao lại muốn trở lại nơi này làm một ytá nhỏ nhoi?”
“Này......” Cô bị hỏi ngược lại,“Người có chí riêng, tôi danh lợi mờ nhạt, chỉ cầu an ổn.”
“Anh cũng vậy cầu xin an ổnbình thường là được.” Hắn khẽ mỉm cười, “Cho nênchúng ta là cùng một loại người, không bằng em gả choanh, sau này chúng ta mở một gian phòng khám bệnh, anh làmthầy thuốc, em là y tá.” Ngay cả nhân lực cũng tiếtkiệm.
Cô trừng mắt nhìn hắn, “Anh suy nghĩcó nhiều quá không?”
Bọn họ ở chung một chỗ khôngbao lâu, cô gần đây mới mở trái tim cùng hắn kết giao, hiệntại hắn lại cùng cô nói tới tương lai...... Không phảiquá nhanh sao?
“Có mộng đẹp nhất, có yêuthuận theo, cùng em ở chung một chỗ, không có chuyệngì là không có thể.”
Cô mấp máy đôi môi, muốn nói gì đóđể phản bác hắn. Lúc này, bác A Quyền từ bênngoài đi vào, gãi gãi đầu, lộ ra vẻ mặt tò mò vừakhông hiểu gì.
“A Triệt, bên ngoài có mộttiểu thư ăn mặc rất đẹp muốn tìm con, cô bé rất cókhí chất, còn lái xe vào cửa.”
Bàn tay đang xoa bóp mắt cá châncô của Quan Triệt bỗng dưng dừng lại, thu lạinụ cười, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
“Vậy ạ? Con đi xem một chút.”
Hắn đứng lên, sau đó rửa tay,trong lòng đại khái cũng có đáp án rồi.
Bác A Quyền vốn là còn muốnnói cái gì, bất quá ánh mắt vừa rơi xuống trên ngườiViên Vô Song, vẻ mặt trở nên cổ quái.
“Em chờ anh một chút.” QuanTriệt hướng cô cười một cái, sãi bước đi ra ngoài.
Cô ngồi ở trên ghế tròn, đưa mắtnhìn bóng lưng hắn rời đi, vốn là không cảm thấy kỳquái, thế nhưng trước khi hắn rời đi quả thật hơi thayđổi sắc mặt, vì vậy cô quay đầu nhìn về phía bác AQuyền.
“Song Song, bác cái gì cũng khôngbiết.” Bác A Quyền bật đài, trước tiên gạt bỏ quan hệ.
“Con cái gì cũng khôngcó hỏi.” Viên Vô Song tức giận nói.
“Phụ nữ thích nhất hỏi lung tungnày kia, hơn nữa lão yêu dắt kéo có hay khôngđều được, bác vẫn là trước tiên gạt bỏ sạch sẽ quanhệ.” Bác A Quyền rất có kinh nghiệm, biết lúc này nên nằmsấp xuống sẽ khá hơn một chút, mới không bị đạnlạc bắn trúng.
Hơn nữa ông mới vừa rồi thấy bênngoài một người phụ nữ xinh đẹp, khẳng định con nuôicó số đào hoa.
Có số đào hoa là rất tốt, bất quánếu như con nuôi đã danh thảo có chủ (tương tựhoa đã có chủ á),chỉ sợ gặp gỡ đều là lạn hoađào (hoa đào nát).
Bác A Quyền trộm nhìn Viên VôSong một cái, phát hiện cô lộ vẻmặt nghi ngờ, hơn nữa ýđồ từ trên người ông tìm kiếm đáp án.
“Đúng không ạ? Đàn ông các báckhông phải là đều che chở đồng loại?” Cô dùngtiếng Đài đối thoại với bác A Quyền, ánh mắt lạinhìn chằm chằm cửa.
Rốt cuộc là người phụ nữ nhưthế nào tới tìm Quan Triệt đây?
Là bạn bè hay là......
Cô cắn cắn môi, bắt đầutưởng tượng tướng mạo người phụ nữ xinh đẹp kia theolời bác A Quyền.
Bác A Quyền bá sờ sờ lỗ mũi, hai tayđưa ra, “Song Song, con nếu lo lắng, sao không ra xemmột chút đi!”
Phụ nữ thật là kỳ quái, rõ ràng rất tòmò, lại giả bộ một bộ dáng không sao.
“Con có...... Có cái gì lolắng chứ?” Cô như cũ quật cường, làm bộ tự nhiên.”Chẳng qualà bạn nữ thôi! Con cũng có bạn nam a!”
“Là như thế này hả?” Bác AQuyền sờ sờ đầu, không nhịn được liếc cô một cái.
“Đúng vậy a!” Viên Vô Song nhìnchằm chằm phía trước, giả bộ không thèm để ý.
“Ai, phụ nữ......” Không thành thực.
Bác A Quyền lắc đầu một cái, đi vàobên trong.
Ông hay là trước nên rời đi,tránh để đợi lát nữa thành bia đỡ đạn củabọn người trẻ tuổi.
Quan Triệt đi ra khỏi phòng, nhìnthấy một cô gái mặc đồ hiệu đứng ở cửa, một đầu tócdài gợn sóng nhỏ khoác lên vai sau, tuổi chừnghai mươi lăm, giơ tay nhấc chân đang lúc tràn đầyhương vị một cô gái nhỏ bé. Trên mặt trang điểm,còn đeo một cái kính râm.
“Triệt.” Cô gái vừa thấy được hắn,lập tức lấy kính râm xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp,cô chủ động ôm cánh tay của hắn, cười ngọt ngào.
“Cô làm sao biết tôi ởchỗ này?” Quan Triệt lùi cánh tay về, không muốncùng cô có bất kỳ tiếp xúc nào.
“Anh cho rằng anh thoát khỏilòng bàn tay Diệp Vận Nhi em sao?” Cô cười nhìn hắn,“Triệt, em bây giờ không hiểu anh, làm sao lại tới làm bácsĩ tại vùng nông thôn này?” Cô lộ vẻ mặtchán ghét, không nhịn được ngẩng đầu nhìn bảng hiệumột cái.”Hơn nữa...... Quốc Thuật quán?”
Đây mới thật là làm nhục họcthức cùng tài năng của hắn, rõ ràng hắn ở Đài Bắc cóthể làm bác sĩ xuất sắc khoa chỉnh hình Trung y, hếtlần này tới lần khác không cần bệnh viện lớn ở ĐàiBắc, lại muốn tới đến nông thôn mai danh ẩn tích.
“Tôi không cần phải khai báomọi chuyện của tôi cho cô chứ!” Thái độ Quan Triệt hờnhợt mà xa lạ, cũng không muốn cùng cô ôn chuyện.
“Triệt!” Diệp Vận Nhi vô cùng bất mãn,không vui cong đôi môi đỏ mọng lên, “Anh tại saoluôn đối với em bày ra dáng vẻ xa cách? Em cho là tâm ýem dành cho anh đã biểu hiện ra......”
“Tôi cũng cho là tôi đã cự tuyệtcô rất rõ ràng.” Quan Triệt hai tay bỏ vào trong túiquần jean, nói rõ hắn đang không kiên nhẫn được.
Diệp Vận Nhi nụ cười cứng đờ,hít sâu một hơi, “Triệt, em theo đuổi anh lâu như vậy,chẳng lẽ anh không thể nhìn tới cố gắng của em, choem một cơ hội?”
“Tôi vĩnh viễn cũng sẽ khôngcho cô cơ hội.” Hắn không cùng cô đánh Thái Cực quyền, gọngàng dứt khoát cự tuyệt.
“Anh......” Diệp Vận Nhi nhíu mày,cắn cánh môi, vẻ mặt ủy khuất vừa đáng thương.
Đáng tiếc, tâm ý Quan Triệt khôngcó dao động chút nào.
Vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ,chính là vẻ mặt điềm đạm đáng yêu kia, lấy nhukhắc cương mới là vũ khí lợi hại nhất.
Mà hắn không phải là ngu ngốc, bịlừa gạt mấy lần, chuyện cô giả vờ nhu nhược đãhoàn toàn miễn dịch.
“Nếu như cô chẳng qua là tới đâycùng tôi ôn chuyện, như vậy ta không rãnh, Diệp tiểu thư,mời cô trở về đi!”
Hắn xoay người muốn vào nhà,lười biếng cùng cô nhiều lời.
Năm đó hắn sau khi tốt nghiệp học việny, liền tiến vào một bệnh viện lớn ở Đài Bắclàm bác sĩ thực tập, mà Diệp Vận Nhi đúng lúc làthiên kim viện trưởng.
Một ngày bọn họ vô tình gặp,bắt đầu có giao tiếp.
Cũng bởi vì gặp mặt vài lần kia, DiệpVận Nhi đối với hắn chết dây dưa quấn quítchặt chẽ, ngay cả hắn ban đầu vốn là có hảocảm hồng phấn tri kỷ (ấn tươngtốt với bạn bè nữ),cũng bị DiệpVận Nhi cản trở từ trong ra ngoài, khiến bọn họkhông có cơ hội phát triển tình cảm thêm một bậc khác, màcô mấy năm qua vẫn không chừa thủ đoạn nào, chỉ cầuhắn coi trọng. Ba của hắn cũng ở bệnh viện nhậm chứcchủ nhiệm, vì vậy Diệp Vận Nhi không ngừng đem cha hắnthăng lên chức Phó viện trưởng để làm lợi thế,muốn hắn kết hôn với cô.
Vì vậy, khiến hắn cùng với batâm ý không hợp, hắn trong cơn tức giận dứt khoát nghỉviệc, đi trước Trung Quốc bồi dưỡng lần nữa, muốnmượn chuyện này để cho hai bên tỉnh táo lại, thuậntiện thoát khỏi dây dưa của Diệp Vận Nhi.
Bất quá, Diệp Vận Nhi là cô gáiđược chiều chuộng, không có được thứ đồ như ý, sẽkhông dừng tay, cho dù đuổi theo hắn đến chân trờigóc biển, cũng không muốn buông tha.
Có bao nhiêu người muốn dựa vào côđể khỏi phấn đấu ba mươi năm, cam tâm tình nguyện quỳ gối bên châncủa cô, duy chỉ có Quan Triệt là một ngoại lệ,hoàn toàn không đem cô để ở trong mắt, thậm chí ngaycả liếc nhìn cô một cái cũng ngại lười, thật là làmcho cô không cách nào tiếp nhận được.
“Anh nhất định phải cự tuyệt em ởngoài ngàn dặm sao?” Diệp Vận Nhi thấy hắnxoay người rời đi, lập tức đuổi theo, từ phía sauhắn ôm lấy hắn.”Em có thể vì anh làm bất cứchuyện gì, anh tại sao ngay cả cơ hội cũng không cho em?”
Quan Triệt dừng bước lại, cảm nhận đượcsau lưng truyền đến nhiệt độ của cô, cũng truyềnđến lời cố chấp của cô. “Diệp tiểu thư, chúng takhông thích hợp, cô vẫn không hiểu ư?” Giọng hắn lạnh lùng,không chút lưu tình nói.
“Không hiểu! Em không hiểu!” DiệpVận Nhi cất cao giọng, ý đồ nói toạc ra sự tồntại của mình.”Em chỉ biết rằng em yêu anh như vậy, anhtại sao không chịu tiếp nhận em? Em rốt cuộc còn phảilàm những gì, anh mới bằng lòng yêu em?”
“Tôi sẽ không yêu cô, vĩnh viễncũng sẽ không.” Hắn nhẫn tâm nói, “Hơn nữa tôi đã cóbạn gái.”
“Cái gì?” Diệp Vận Nhi trợn to cặpmắt, “Làm sao có thể? Anh không phải là......”
Quan Triệt nhìn thấy Viên Vô Songđứng ở sa phía sau cánh cửa, tựa hồ đang rình coi, vìvậy mở miệng gọi cô, “Vô Song.”
Viên Vô Song không nghĩ tới mìnhmới nghe lén mấy câu liền bị hắn bắt tại trận,trong khoảng thời gian ngắn không biết nên xông rachất vấn hắn, vẫn là lúng túng không biết nói gìvới hắn.
Mà cô cũng nghe được hết sức rõ ràng,Quan Triệt vô cùng kiên quyết cự tuyệt người phụ nữ đếnthăm hỏi ấy, theo lý thuyết, cô hình như cũng không có tư cách tứcgiận. Chỉ là nội dung bọn họ nói chuyện với nhau, cô chưatừng nghe hắn nói qua. Mới vừa nãy vẫn còn hù dọa cô,nói gì bình thường đứng giữa cầu xin an ổn, nói dối rằngmới phải tới miền thôn quê này giúp bác A Quyền, khôngnghĩ tới bây giờ lời nói dối tự sụp đổ,nguyên lai là vì tránh né khổ nạn hoa đào (số đàohoa) mới có thể chạy tới nơi này.
Viên Vô Song hừ lạnh một tiếng,trang nhã đi đến ngoài cửa, cùng Diệp Vận Nhi mặt đối mặt.
“Cô......” Diệp Vận Nhi nhíu mày, buôngQuan Triệt ra, nhìn chằm chằm cô, “Cô chính là bạngái Triệt?”
“Đúng thì sao?” Muốn cắn cô sao?
“Cô quả là hồ ly tinh, tại sao cóthể câu dẫn (quyến rũ) anhấy?”Diệp Vận Nhi không phân tốt xấu, chỉ tay gầnsát cô mắng loạn, “Cô chẳng lẽ không biết......”
“Tôi phải biết cái gì?” Viên VôSong cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, có rất ítngười có thể chỉa mũi cô mắng loạn. “Biết cô mêtrai kiêm đầu óc đen tối hả? Hay là muốn biết côkhông biết xấu hổ, muốn cướp bạn trai người khác?”
“Cô......” Diệp Vận Nhi mà từ trướcđến nay ngang ngược, cơ hồ không có ai khiến cô mất mặt tạichỗ, Viên Vô Song xem như là người đầu tiên.
“Ngàn vạn lần đừng thao thaobất tuyệt cùng tôi phát biểu cái gì thứ tự đếntrước và sau, tôi không có thời gian nghe cô nóinhảm.” Viên Vô Song lạnh lùng nói. Trong bệnh việncác y tá thường xuyên trình diễn trò đấm đá lẫn nhau,cô đã sớm thấy nhưng không thể trách. Quan Triệt lộ ranụ cười, không nói lời nào nhìn cô.
“Cô xem như rễ hành kia? Triệtkhông phải là người xứng với loại phụ nữ hạng banhư cô!” Diệp Vận Nhi giận đến đỏ mặt tía tai.
“Mặc dù tôi so sánh với ngườikhác chưa đủ, nhưng là so với loại phụ nữ hạ lưu như cô, dưdả.” Viên Vô Song nhanh mồm nhanh miệng, sau đó lạnh lùngtrợn mắt nhìn Quan Triệt. “Tôi muốn về nhà.”
“Anh đưa em về.” Quan Triệt khôngtham gia chiến tranh giữa các cô, thế nhưng rất rõ ràng,hắn là đứng ở bên cô.
Hừ! Gã xấu xa, còn muốn mượn cô thoátthân! Viên Vô Song tức giận nói: “Không cần, anh lưulại cùng『 bằng hữu 』của anhhảo hảo khai thông cô ta, nói cho cô ta biết, tầm mắt chớnhỏ như vậy, chỉ biết hiển lộ ra lòng cô ta làquan trọng.”
“Ả đàn bà xấu xí, cô chớ đi, tôi còncó lời muốn cùng cô nói......” Diệp Vận Nhi muốn tiếnlên bắt lấy Viên Vô Song.
Quan Triệt chắn trước người của cô, mặtkhông chút thay đổi nhìn cô, “Cô cũng nháo (ồnào) đủ rồi.”
“Triệt......” Đối mặt hắn, Diệp Vận Nhilại là bộ dáng diềm đạm đáng yêu. “Anh mới vừa rồicũng thấy cô ta mắng em thế nào......”
Đàn ông một khi vô tâm, biểu hiện rachính là hoàn toàn vô tình.
Quan Triệt chính là loại đànông như vậy.
“Đó là quyền lợi của cô. VôSong không phải là người nhu nhược, cũng không phảilà người cô có thề trêu chọc, nói đến thế thôi, côđừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.” Hắnbình tĩnh nói, sau đó đi thẳng vào trong nhà.
Diệp Vận Nhi một mình đứng ởngoài cửa, vừa sinh khí vừa uỷ khuất, không khỏi mù quáng.
Cô rốt cuộc nên dùng phươngpháp gì mới có thể đem Quan Triệt đoạt lại?
Cô cắn môi, vẻ mặt dữ tợn.
Hắn là người cô muốn, tuyệt không chophép giữa bọn họ có bất kỳ chướng ngại vật.
Cô thề, nhất định diệt trừtình địch!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.