Mặc Nguyệt đưa ra thuốc giải, Thái Thượng Tam Trưởng Lão vội vàng cầm lấy rót vào miệng Thái Thượng Đại Trưởng Lão.
Mặt lão bắt đầu trở lại màu sắc bình thường, môi đã không còn tím tái, hô hấp dần dần thông xuốt.
-" Nha đầu...đủ độc...."
Thái Thượng Đại Trưởng Lão mắt đầy ý cười, dung nhan già nua dần có sức sống. Mặc Nguyệt lại lườm lão một cái, cuối cùng lại lễ phép nắm quyền cúi đầu nói :
-" Tiểu bối mạo phạm, tiền bối thứ lỗi."
Vừa mới suýt giết chết Thái Thượng Đại Trưởng Lão, bây giờ lại quay sang một bộ dáng hiền lành ngoan ngoãn nhận lỗi nhưng trong giọng nói của nàng lại lộ ra một cỗ hơi thở sắc lạnh và hung tàn khiến cho bốn người mao cốt tủng nhiên. Phượng Thiên lão gia tử vội xua tay, phá tan bầu không khí quái dị :
-" Thôi thôi, thiếu niên ai mà chẳng có lúc nóng nảy, chúng ta không thể cứ đứng ở đây làm mấy chuyện vô bổ, chuyện của Mạc nhi phải sớm được giải quyết !"
Mặc Nguyệt hừ lạnh một tiếng, im lặng như đồng ý lời nói của Phượng Thiên lão gia tử. Mặc Kinh Phong hoàn toàn không bị bầu không khí ảnh hưởng, nghe nhắc đến phụ thân lập tức nghiêm nghị lại :
-" Không thể để phụ thân trong tình trạng đó nữa, nhiêù nhất là ba năm, phụ thân chỉ có thể trụ được nhiều nhất là ba năm nữa thôi !"
Đây là lời mà Mặc Nguyệt đã nói, nàng nói với hắn nếu trong vòng ba năm không thể tìm được Dương Linh Châu, chỉ sợ thân thể Phượng Thiên Tử Mạc sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-trung-sinh-vuong-phi-dang-yeu-cua-lanh-khoc-vuong-gia/1259210/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.