Chương trước
Chương sau
Mặc Nguyệt nháy mắt cứng đờ, muốn phản kháng cũng không được, tay bị Thiên Xích Viêm khống chế, vòng eo thon thả bị hắn mạnh mẽ ôm lấy. Nàng hai mắt trợn ngược, muốn hung hăng cắn hắn một cái, nhưng căn bản không thể đành lòng làm tổn thương nam tử này, cho dù một chút cũng không muốn....
Mãi một lúc sau, Thiên Xích Viêm mới buông nàng ra, ánh mắt đầy ý cười nói :
-" Hương vị không tồi !"
Hương vị không tồi ?
Giọng hắn mười phần ôn nhu mềm mại, một tia lãnh khốc lúc nãy khi đối mặt với Cổ Lạc Tư đều biến mất không thấy tăm hơi, nhưng lời này vừa vào tai Mặc Nguyệt như rơm bén lửa, lập tức bùng cháy mãnh liệt. Đáy mắt nàng một ngọn lửa nhiệt độ như nham thạch nóng chảy bùng lên.
Chiếm tiện nghi của nàng còn dám nói hương vị không tồi ? Mặc Nguyệt bây giờ có xúc động muốn đem tên hỗn đản này ra giáo huấn một trận....
-" Thiên Xích Viêm, huynh vừa chiếm tiện nghi của ta !"
Nàng hung hăng đẩy hắn ra, chùi chùi môi mình, trừng mắt nhìn hắn. Mà Thiên Xích Viêm nửa điểm cũng không giận, môi mỏng khẽ cong lên, ánh mắt tràn đầy nhu tình :
-" Chiếm tiện nghi ? Ta hôn vị hôn thê của ta thì có gì không đúng ?"
Vị hôn thê ? Ai là vị hôn thê của tên hỗn đản nhà ngươi !
Bất quá nàng muốn giận cũng không thể, ánh mắt chuyển động hiện lên tia giảo hoạt, quét một lượt từ trên đầu Thiên Xích Viêm tới tận chân hắn. Môi không tự chủ cong lên, tiến sát lại gần hắn, tay ngọc nhẹ nhàng vỗ vỗ lên ngực hắn, cười đến gian trá. Thiên Xích Viêm híp mắt, tò mò nhìn nữ tử nhỏ nhắn xinh đẹp trước mặt.
-" Không tồi, không tồi, dù sao cũng được đệ nhất mĩ nam hôn, ta đây cũng không có chịu thiệt."
Mặc Nguyệt nói, trên mặt lại hiện lên vài tia tiếc hận....
-" Nếu huynh là nữ, ta cho dù là nữ nhân hay nam nhân vẫn muốn đem huynh về nhà yêu thương nha....."
Lời vừa dứt, nàng lại nhẹ đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng như bạch ngọc của Thiên Xích Viêm, nụ cười trên môi không giảm mà còn tăng. Tà tứ nói :
-" Viêm, hay huynh thay y phục nữ nhân cho ta nhìn chút xíu đi."
Mặt Thiên Xích Viêm biến đen, nữ nhân này dám đùa giỡn hắn ? Gan đủ lớn đi ? Thiên Xích Viêm cười nhạt, nói :
-" Nếu nàng muốn, ta không ngại tự biến mình thành nữ nhân."
Hắn tóm lấy eo nàng, kéo nàng lại gần, khẽ cúi người thì thầm vào tai nàng :
-" Nguyệt nhi, gan nàng ngày càng lớn."
Mặc Nguyệt mặt thoáng đỏ, cười hì hì :
-" Tất nhiên rồi..."
Hắn bĩu môi, phất tay một cái, một áo lông hồ ly tím đã xuất hiện, khoác lên vai nàng. Mặc Nguyệt sững sờ, bàn tay vuốt nhẹ chiếc áo choàng, thật mềm mại.
Nàng vô cùng thích thú, chiếc áo này vừa ấm, chất liệu lại mềm mại thoải mái. Nhưng Mặc Nguyệt đột nhiên nheo nheo mắt, chiếc áo này vô cùng quý giá, được làm từ lông của Cửu Tử Vĩ Hồ, trăm năm khó gặp, trên cả đại lục chưa chắc đã có quá năm cái.
Ai cũng biết thực lực Cửu Tử Vĩ Hồ thực lực cường đại, thường ở trên những ngọn núi cao ngất, người ta muốn bắt được nó chẳng khác gì tự tìm đường chết, vậy mà hắn tiện tay liền có thể lấy ra, đến mày cũng không nhăn lại, trong mắt một chút tiếc nuối cũng không có, Mặc Nguyệt thật có xúc động muốn xem hắn rốt cuộc phải mất cái gì mới đau lòng. Thấy nàng nhìn mình như nhìn quái vật, Thiên Xích Viêm không nhịn được hung hăng ôm chặt nàng :
-" Nàng nhìn cái gì vậy, mặt ta rất đẹp, ta không ngại cùng nàng vào phòng, cho nàng nhìn đến sáng."
Mặc Nguyệt có chút buồn cười nhìn cái bản mặt nghiêm túc của hắn như nói chuyện gì đó hệ trọng, vươn tay lên vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ đến thần tiên cũng phải ghen tỵ của Thiên Xích Viêm, nàng không có chút ngại ngùng nào, tựa vào lòng hắn, hưởng thụ hơi ấm của hắn, an tĩnh nhắm mắt.
Bên viện tử của Mặc Kinh Phong, một nam tử tuấn mỹ chắp tay phía sau đón gió mà đứng, bạch y nổi bật trong màn đêm đen, y như toả ra ánh hào quang vạn trượng, làm mọi vật xung quanh y ảm đạm thất sắc. Một thân khí chất ôn nhu ấm áp của y xoa dịu mọi lạnh lẽo, chỉ cần nhìn bóng lưng của y, một cảm giác an toàn khẽ len lỏi trong lòng.
Nam tử ngẩn mặt, nhìn lên mặt trăng tròn vặc, không nhịn được thở dài, nói :
-" Điện chủ đã tới, sao không xuất hiện, hay muốn chơi trò trốn tìm với tại hạ.
Hoàng Đế Tử vừa dứt lời, bỗng một giọng cười hào sảng vang lên, tuy rằng không che giấu nổi khí tức cường giả đủ sức áp chế vạn vật lại vô cùng phóng khoáng :
-" Hai gia tộc Viễn Cổ chúng ta là bạn vong niên, sao khách khí như vậy ?"
Một khe hở giữa không trung bị xé rách, một nhân trung niên thân hình cường tráng bước ra. Nam nhân trung niên một thân hắc bào như khoác hờ trên người, lộ ra lồng ngực màu đồng rắn chắc. Nam nhân trung niên này nhìn như ba mươi tuổi, trên gương mặt anh tuấn là một vết sẹo khéo dài từ đuôi mắt xuống đến cằm, nhìn qua vốn nên vô cùng dữ tợn nhưng trên mặt nam nhân trung niên lại tăng thêm vài phần anh khí.
-" Cũng đúng, giao tình của gia tộc chúng ta ít nhất cũng từ thời Viễn Cổ xa xưa, nhớ lại bây giờ chúng ta cũng là lão quái vật trăm tuổi."
Nam tử trung niên bật cười lớn, mái tóc màu vàng khẽ tung bay trong gió, ánh mắt tràn ngập ý vui, đôi mắt vàng kim không khỏi tán thưởng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.