Chương trước
Chương sau
Mặc Nguyệt nheo nheo mắt, cười lạnh lẽo nói :
-" Tất nhiên là tặng món quà khiến muội muội thân yêu hài lòng rồi ! Như Mộng, đi lấy chút điểm tâm đi."
Như Mộng mỉm cười, quay người đi về hướng nhà bếp.
Mặc Nguyệt mở cửa phòng, định bước vào bỗng nàng quay lại....
-" Ai ?"
Trên cành cây khẽ lay động, một nam tử tà mị nhảy xuống, nhìn chằm chằm Mặc Nguyệt, đáy mắt hiện vẻ si mê.
Môi mỏng vẽ ra một đường, nam tử tà tà liếc nàng, công khai ánh mắt càn rỡ:
-" Cô nương, tại hạ Cổ Lạc Tư rất vui được quen biết."
Cổ Lạc Tư ? Mặc Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, cẩn thận nhớ lại. Rõ ràng kiếp trước kiếp này nàng không hề giao hảo với tên hoàng tử Cổ Lạc Tư, vậy y xuất hiện ở đây làm gì. Ánh mắt Mặc Nguyệt trở nên âm trầm, đến vào đêm tối như vậy ý tốt chắc cũng không có, bất quá cũng chỉ là một Luyện Khí kỳ đỉnh phong, nàng phải sợ sao ?
Mặc Nguyệt tỏ vẻ không quen biết, hỏi :
-" Công tử, chúng ta có quen biết sao ?"
Cổ Lạc Tư tiến thêm một bước về phía nàng, quyết rũ đưa tay lên môi mình, tay còn lại phe phẩy quạt xếp, nói :
-" Cô nương thật xinh đẹp, ta nhìn cô nương rất vừa mắt, không biết cô nương có đồng ý theo ta ?"
Mặc Nguyệt nhíu mày, lạnh lùng nhìn Cổ Lạc Tư, giọng lạnh lẽo :
-" Công tử không thấy mình xông vào khuê phòng của thiếu nữ vào nữa đêm, còn ép một thiếu nữ tay không tấc sắt, yếu đuối nhu nhược sao ?"
-" Ép buộc ?"
Cổ Lạc Tư phụt cười, nhìn nữ tử trước mắt không có chút thực lực, ép buộc...y không muốn cường đoạt dân nữ đâu, bất quá nữ tử này đẹp đến đáng sợ, trước giờ y chưa từng thấy nữ tử nào đẹp đến như vậy, nếu dùng bốn từ khuynh quốc khuynh thành có lẽ cũng không thể miêu tả. Nữ tử ở Đông Trùng Quốc cũng không hề đẹp như vậy, lần nhìn thấy nàng ở ngoài đường phố, y thật sự đã không thể rời mắt.
Cổ Lạc Tư tiến về phía nàng, mỉm cười tà tứ, ánh mắt không rời khỏi người nàng, đôi mắt Mặc Nguyệt loé lên tia nguy hiểm, nếu y thật sự dám tiến đến nữa, nàng nhất định sẽ một cước phế y, cho y vĩnh viễn không thể làm nam nhân, vĩnh viễn sẽ không thể nối dõi tông đường. Càng đừng nói đến việc nàng sẽ gọi Như Mộng đến, cuồng đánh cho y một trận, cho chừa cái việc dám càn rỡ dán mắt lên người nàng.
-" Cô nương không cần lo lắng, ta sẽ không ép buộc cô nương, nhưng nếu cô nương chịu đi theo ta...."
Y càng nói càng tiến sát lại nàng, đưa tay muốn vuốt ve khuôn mặt kia, lại bổng nhiên thân thể cứng đờ, ôm hạ thân ngã bịch xuống, cuộn tròn trên đất, đau đớn rên rỉ.
Tất nhiên, lúc y muốn chạm vào mặt nàng, nàng đã nâng một chân lên, nhanh như chớp hướng hạ thân đối phương tung một cước, mà một cước này nàng lấy tám phần lực đạo, đảm bảo y bị phế đi.
Cổ Lạc Tư không ngờ nàng dám ra tay, liền lập tức chống đỡ thân thể, đau đớn đứng lên, nhìn nữ tử vân đạm phong khinh trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói :
-" Nha đầu thối, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận cầu xin ta !"
-" Ngươi dám đột nhập vào viện của Nguyệt nhi ?"
Bỗng một âm thanh lạnh băng làm da đầu Cổ Lạc Tư tê dại, ngước mắt nhìn lên chỉ thấy nam tử phong hoa tuyệt đại đang đạp trên không trung nhàn nhã mà tới. Nam tử một thân tôn quý tà mị, hắc y hoà vào bóng tối, ba ngàn sợi tóc cuốn lên bằng kim quan, đôi mắt đen ngập tràn sát khí, quanh thân nam nhân toát ra sự nguy hiểm, như tử thần đòi mạng.
Mà Mặc Nguyệt hoàn toàn không quan tâm đến khí thế xung quanh nam tử, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào thân ảnh thon dài trên không trung.
Lăng không phi hành !!!!
Phải, không thể sai được, đó chính là lăng không phi hành, chỉ có cường giả cường đại mới có thể lăng không phi hành. Nàng không thể ngờ Thiên Xích Viêm lại cường đại như vậy.
Nhưng khi nàng nhìn đến gương mặt lâu ngày mới gặp kia, không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Gương mắt tuấn mỹ tà mị, ngũ quan tinh xảo, so với thần tiên có khi lại đẹp hơn không biết bao nhiêu lần. Hắn thật cmn ngày càng đẹp. Gọi là đệ nhất mỹ nam của đại lục cũng không hề sai.
Lúc nàng đang mải ngắm nhìn gương mặt của Thiên Xích Viêm, trước mặt hắn một ngọn lửa bùng lên, hoá thành một đạo kiếm....
Phập !
Hoả kiếm đâm vào vùng eo bên phải của Cổ Lạc Tư. Không phải chí mạng nhưng lại có thể khiến y đau đớn. Y phun ra hai ngụm máu, sắc mặt tái nhợt, gượng cười nói :
-" Thì ra là Viêm Tần Vương, thất lễ rồi !"
Nói xong y vội dùng Linh Lực vận chuyển, nhảy khỏi tường chạy mất dạng.
Nhìn y chật vật chạy trốn, Mặc Nguyệt không khỏi cười lạnh, cứ ngỡ gan y to lắm mới dám đột nhập vào phòng nàng, ai ngờ cũng chỉ có như thế !
Mà Thiên Xích Viêm đáp xuống trước mặt nàng, khẽ mỉm cười dịu dàng, nói như rít từ kẽ răng :
-" Một năm không gặp, vừa gặp nàng liền bỏ ta mà đi mất tiêu ?"
Da đầu của Mặc Nguyệt có chút tê dại, rõ ràng nàng có thể nghe ra sự tức giận không hề nhẹ trong giọng nói của hắn.
Tên này đang giận.
Nàng xua xua tay, cười dịu dàng dỗ ngọt :
-" Sao lại bỏ huynh chứ, ta là thời thời khắc khắc luôn nhớ huynh....ưm...."
Nàng chưa dứt lời, một đôi môi lạnh lẽo áp lên môi nàng, nam tử mạnh mẽ đem nàng ôm vào ngực, một cơ hội phản kháng cũng không có.
Mặc Nguyệt :"........"
Nàng đang bị cưỡng hôn, tên hỗn đản !!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.