Không khí càng lúc càng quỷ dị, ánh mắt Thái hậu và Thiên Huyết Tô tựa hồ muốn phun ra lửa, hết nhìn chằm chằm vào hoàng hậu lúc lại chuyển sang Mặc Đặc, tiếng khóc thê lương của Như Mộng vang vọng khắp mọi ngõ ngách :
-" Xin vương gia đừng làm khó tiểu thư nữa, thật tiểu thư không xứng với người như lời hoàng hậu nói, xưa nay tiểu thư chịu đủ các loại tra tấn, lần trước đã bị nô tài đánh đập, ăn toàn cơm do nha hoàng ăn thừa, đến một bộ y phục nhỡ đẹp một chút cũng bị cướp mất, đồ thái hậu ban đều 'phải ' giao cho lão phu nhân và các vị di nương, tiểu thư... tiểu thư...."
Giọng nữ tử đến phút cuối lại nghẹn ngào nói không ra, nhưng trước đó lại nhấn mạnh từ 'phải ', ý tứ rất rõ ràng.
Sắc mặt Thái hậu âm trầm giờ đây đã trắng bệch, Thiên Huyết Tô cùng Thiên Xích Viêm nhất thời lửa giận ngút trời, thiếu tí nữa là sử dụng Linh Lực phá sập đại điện.
Bọn họ thật không giám tưởng tượng rốt cuộc trong những năm nay nàng sống như thế nào ?
Thái hậu trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi :
-" Sao lại không có y phục mặc, rõ ràng ta cho con rất nhiều mà ?"
Lập tức sắc mặt của đám người Mặc Đặc tái nhợt như tờ giấy trắng, ông ta khẽ liếc mắt cảnh cáo nàng, đáng tiếc lại lọt vào tầm mắt Thiên Xích Viêm. Hắn siết chặt tay, cả người đều toả ra hàn khí.
-" Nguyệt nhi đã cho các tỷ muội mượn rồi ạ !"
Mặc Nguyệt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-trung-sinh-vuong-phi-dang-yeu-cua-lanh-khoc-vuong-gia/1259077/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.