Mặc Đặc không thể phản bác mà muốn phản bác cũng không dám, Thiên Xích Viêm mở lời ông ta dám không nghe, bộ chê sống đủ lâu rồi à ? Cho dù là đại gia tộc trụ cột của quốc gia thì sao, hắn cũng sẽ không kiêng nể, cùng lắm bồi ra một gia tộc mới có gì khó ?
Thật sự là tiếc gần chết ! Trong lòng Mặc Đặc hận không thể đem nàng chém thành tám khúc. Lần này ông ta nhịn, về nhất định phải chỉnh nàng mới tiêu nỗi hận trong lòng .
Cung yến bởi vì chuyện của Mặc Nguyệt mà chẳng ai có tâm trạng nuốt thức ăn vào bụng hay thưởng thức ca múa nên tiệc tàn rất nhanh.
Thiên Xích Viêm đưa nàng tới chỗ xe ngựa, cười nói :
-" Hôm nay nàng làm tốt lắm, ta thấy nàng không còn yếu đuối nữa. "
Nhìn nụ cười chứa đựng sự ôn nhu của hắn, lòng nàng như được sưởi ấm liền gật đầu đáp lại :
-" Ta một lần xuýt chết đủ để không còn chút hảo cảm nào với gia tộc này nữa."
Hắn chưa kịp nói, một giọng trầm thấp vang lên phía sau nàng :
-" Hoá ra Mặc tiểu thư cũng ở đây với cửu đệ à ?"
Thân thể Mặc Nguyệt run lên, giọng nói cả một kiếp luôn ám ảnh nàng Thiên Dạ... quả nhiên hình bóng nam tử đang hướng nàng và Thiên Xích Viêm tới. Mặc Nguyệt thầm cắn răng nhịn xuống lửa giận trong lòng.
Thiên Dạ có ý đứng cạnh nàng kết quả nàng lại chạy lại cạnh Thiên Xích Viêm, khẽ nhún người hành lễ :
-" Tham kiến thất hoàng tử."
-" Không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-trung-sinh-vuong-phi-dang-yeu-cua-lanh-khoc-vuong-gia/1259078/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.