Lần này khác lần trước, thời điểm dọn dẹp lều vải không chỉ có mình Khánh Trần.
Tần Dĩ Dĩ còn không thèm trợ giúp gia đình mình dọn dẹp lều trại bên kia, mà nhanh chóng chạy lại bên này giúp đỡ hắn thu dọn bài ghế và lều vải.
Thậm chí còn giúp hắn dập tắt đống lửa, lấy lại 6 cái châm 'Lôi thần' kia.
Cô bé đi tới trước mặt Khánh Trần, đưa những chiếc châm 'Lôi Thần' đã được lau chùi kỹ cho hắn: "Chút nữa chúng ta có thể ngồi xe, sẽ không ảnh hưởng đến vết thương nữa rồi."
Cô bé nói xong bèn chạy lại bên cạnh Tần Thành, nhỏ giọng hỏi: "Cha, người hầu bình thường phải dùng bao nhiêu tiền mới có thể bồi thường hợp đồng?"
Ông lão Tần Thành trừng mắt nhìn con gái mình: "Con ngoan ngoãn ở trong xe cho ta, ít nói chuyện với cậu bé kia lại."
"Không được." Tần Dĩ Dĩ lập tức nhảy lên thùng xe, chẳng thèm để ý đến lời doạ nạt của cha mình.
Các cô gái đến tuổi trưởng thành trên hoang dã đều vậy, giống hệt những con mèo rừng, ương bướng và tự do.
Mặc dù bọn họ có hộ khẩu trong thành phố. Nhưng rất nhiều năm này, Tần Dĩ Dĩ đều theo bố mẹ lang thang vùng hoang dã, tính cách cũng dần trở nên ương bướng.
Tần Thành nhìn thấy đứa con phản nghịch của mình mà thở dài, sau đó quay qua nói với Tần Đồng: "Chờ chút nữa con cũng ngồi trên thùng xe, đừng để em gái con bị người khác lừa dối. Con nói nó thì nó còn nghe, còn cha căn bản nói nó không nghe nữa rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-mong-cua-dem/924084/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.