Đoàn xe vừa rồi đều là con cháu của tập đoàn, là những người rất có địa vị bên trong thành phố.
Cô bé suy nghĩ, hai người kia tránh né đám người của tập đoàn, chắc hẳn bên trong thành phố địa vị còn chưa cao, nếu không đã sớm ra ngoài nhận quen biết rồi.
Dù sao, đám con cháu tập đoàn vừa rồi còn có ý định giết mọi người, nếu như quen biết đã sớm đứng ra nói vài lời rồi.
Cô bé Tần Dĩ Dĩ nghĩ đến điều này bỗng nhiên vui vẻ trong lòng. . . không phải là những nhân vật lớn kia là tốt rồi.
Cả nhà của cô ấy đều không thích những nhân vật lớn trong thành phố kia.
Bởi vì những người đó, chưa từng dùng cách cư xử giữa người với người đối với gia đình cô, mà chỉ coi họ như con sâu cái kiến.
Bỗng nhiên, Tần Dĩ Dĩ nhìn thấy cậu bé nhíu mày lại, như đang có điều gì cần suy nghĩ.
Cách đó không xa, Lý Thúc Đồng nhìn học trò cưng của mình nói: "Làm sao vậy? Thấy chuyện gì mà tỏ ra nghiêm túc thế?"
Khánh Trần quay đầu qua, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, con nhìn thấy bạn học của mình."
Thời điểm cô gái tên là Y Nặc kia hạ kính xe xuống, Khánh Trần đã nhìn thấy trên ghế lái phụ không phải ai khác, mà là Nam Canh Thần đang tỏ ra rất sợ hãi. . .
Cô gái sở hữu dáng người cao to, ngồi trên chiếc xe việt dã cũng to lớn, từng ánh lửa không ngừng phun ra nơi ống xả. Những hình ảnh đó không hề hợp với một Nam Canh Thần đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-mong-cua-dem/924083/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.