Chương trước
Chương sau
Chương 110: Dư ba 4 (kết)

Chẳng nhìn ra Martha có chút nào là không vui cả, nàng lộ vẻ khoan dung mà một trưởng giả nên có, đoạn nhìn Quạ Đen: “Phiên xét xử hiệp hội Thợ Thủ Công trong đó còn chưa kết thúc mà cậu muốn xét xử tôi trước ư người bạn nhỏ? Âm thầm ủng hộ Thợ Thủ Công lậu và Bác Sĩ chui, nghe tội danh có vẻ không nhẹ hơn mấy người trong kia đâu nè.” 

Nhưng Quạ Đen lại không tiếp lời dò thám nọ bằng vẻ vờ vịt nữa. 

“Thung lũng Đen là thiết bị tinh lọc cỡ lớn, là ngọn nguồn của toàn bộ tạo vật Thợ Thủ Công và dược liệu hiện có, bất kể là “chui lậu” hay “chính quy”. Còn cái giá để vận hành nó chính là tiêu hao thân thể và tinh thần của ngài. Tất cả mọi người - chiến sĩ ra ngoài, trực tiếp đối mặt với ma cà rồng cũng được, mà người ở lại trấn nhỏ lao động như nô lệ cũng vậy… Tất nhiên cũng bao gồm cả tôi, bạn bè tôi nữa - Dù là kẻ tham sống sợ chết hay có dã tâm bừng bừng thì cũng đều đang ăn máu thịt ngài. Nếu ngài có tội, thế chúng tôi tính là gì đây?” 

Martha ngẩn ra. 

Nhưng lại trông thấy mi mắt của người trẻ tuổi vẫn luôn nhã nhặn lễ độ đó hơi cụp xuống, đoạn nở nụ cười mỉa mai: “Lại nói “tội” với chả không “tội” gì chứ, có pháp có luật mới có tội có phạt. Giờ pháp luật còn không phải trò đùa sao? Xét xử chỉ là công cụ bè đảng đấu đá nhau thôi”

Martha im lặng thật lâu, trong đôi mắt vẩn đục chợt lóe lên ánh lửa chói mắt cứ như đã hút lấy ngọn lửa to cỡ hạt đậu trong ngọn đèn bão vào trong.

“Thế này nghe cứ như thể cậu biết pháp luật “không đùa vui” là gì vậy… Tôi đã gặp mẹ cậu rồi, mới nãy bà ấy đi theo bên cạnh Honey của thánh địa đấy. Dáng vẻ thật sự rất giống người Atlantic trong lời đồn đấy… vậy còn cậu? Cậu tới từ đâu.”

Câu hỏi này nghe thật quái, cứ như thể ai ai cũng có mẹ sinh, mỗi Quạ Đen là không giống thế. 

“Nói ra thì dài, cũng xem như…” Quạ Đen suy nghĩ, ““Atlantic” nhỉ?” 

Không phải cứ địa của “thần bí” mà là chốn xa xưa trong truyền thuyết, nơi từng sở hữu nền văn minh hưng thịnh và khoa học kỹ thuật không thể ngờ tới, là di tích sớm đã bị nhấn chìm trong tiếng sóng cả. 

Quả nhiên Martha đã hiểu ra gì đó.

Nàng xuất thân từ hiệp hội Thợ Thủ Công chính thống, có thể tiếp xúc số lượng lớn hiến văn bí mật, chưởng quản thung lũng Đen ít nhất cũng có 50 năm. Hết thảy những thứ dơ bẩn và bí ẩn trong xã hội loài người đều hiện ngay dưới mi mắt nàng.

“Giống như thiên đường nhỉ… Nơi đó trông ra sao vậy?”

“Ngài hỏi cái này chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Hửm?” 

“Là vì tôi cho rằng định nghĩa “thiên đường” chính là “đất không người”, nơi có con người tuyệt không thể là thiên đường,” Quạ Đen nói, “Hơn nữa chúng ta cũng đâu thể nào quay trở về quá khứ nữa, hoài niệm vinh quang đã qua đều là nằm mơ giữa ban ngày, là thành quách trên biển có đuổi theo tới chết cũng không chạm vào được, trừ khi là ngài muốn làm vận động viên chạy đường dài, còn không thì tôi đề nghị ngài nên từ bỏ đi.” 

Rốt cuộc Martha cũng nhìn hắn với vẻ kinh ngạc: “Trời ạ, tôi chưa thấy người trẻ tuổi nào lại lạnh lùng như cậu hết, cậu chẳng có chút mơ mộng lãng mạn nào ư?” 

“Đừng nhắc nữa,” Quạ Đen thở dài, “Giấc ngủ của tôi nát lắm… Còn ngài, lại là người tới từ đâu?”

“Tôi là người xứ này, chẳng có lai lịch gì đâu.” Martha nói, “Thức tỉnh mồi lửa không lâu thì đã tới đây rồi, mới bắt đầu thì làm cai ngục trưởng, về sau biến thành chính thung lũng Đen, chuyện trải qua rất đơn giản.”

“Thế thì quý cô “thung lũng Đen”, là người như thế nào vậy.” 

Ánh mắt của Martha lóe lên, vượt qua Quạ Đen, nhìn vào làn sương mù dày đặc không có biên giới nọ. 

Như thể không tìm thấy lời mở đầu vậy, mãi lâu sau nàng mới chậm rãi đáp: “Người may mắn.” 

Quạ Đen có hơi bất ngờ: “Phẩm chủng này hi hữu đấy.” 

“Tôi sinh ra ở bên ngoài một trấn nhỏ Thợ Thủ Công, cha tôi làm việc cho trưởng trấn Thợ Thủ Công, xử lý mấy chuyện linh tinh ngày thường thay ông ấy, tương đương với quản gia nhỉ. Mẹ tôi thì cũng xem như bà con xa với gia tộc của trưởng trấn…” 

Có chút quan hệ máu mủ, không tới mức quăng tám con sào cũng không trúng; Song cũng chỉ là có một chút, nhà nàng không thể xem là quyền quý, tổng thể thì là gia đình trung thượng lưu.

Bọn họ sạch sẽ có thể diện, áo cơm không phải phiền, không cần phải làm việc, phối giống quần quật. Trẻ con trong nhà có thể nhận được sự giáo dục, lúc chưa thành niên cũng không bị cuộc sống ép ra ngoài mưu sinh.

Nhà Martha nhân khẩu đơn giản, cha và mẹ chỉ có mỗi cô con gái là nàng, về sau có thêm một chị gái.

Mẹ nàng thân thể không khỏe, chỉ sinh được một đứa, mà thể chất bất ổn đó lại di truyền cho con gái. Lúc nhỏ Martha chỉ như con mèo nhỏ nuôi không lớn nổi thôi, 10 ngày thì có hết 8 ngày là đang bệnh. Cha mẹ làm việc cho trưởng trấn, có thể diện thì có đấy nhưng không được tự do, vậy là bọn họ đã nhận nuôi “Chị Gái”, để nó chăm sóc cho Martha.

Dù sao thì chỗ nào mà không có cô nhi, lựa một đứa giới tính, tuổi tác phù hợp, vừa mắt là được rồi.

Chị Gái lớn hơn Martha 4 tuổi, trông xinh đẹp lắm, hệt như “quả mọng” do ma cà rồng gây giống ngoài kia. Dù không có nhà họ nhận nuôi thì nhanh thôi cũng sẽ có người vừa ý. Thế nhưng nó vẫn rất biết ơn, ngủ cùng Martha, cõng Martha đi chơi khắp nơi.

Khi còn bé, mỗi lúc tỉnh dậy thì người đầu tiên Martha trông thấy luôn là Chị Gái, hơi thở của Chị Gái chính là hơi thở của thế gian. 

Vật tư ở địa bàn Thợ Thủ Công phong phú, có số lượng lớn sức người lao động giá rẻ, chỉ cần mình không phải là “sức người lao động” ấy thì cuộc sống sẽ rất hạnh phúc.

Martha là đứa trẻ may mắn, vừa sinh ra đã không phải lo chuyện áo cơm, Chị Gái cũng là đứa trẻ may mắn, được một gia đình người tốt hiền hòa lựa chọn giữa trăm ngàn cô nhi, đối đãi như con ruột, thế mà cũng có được tuổi thơ xa xỉ. 

“Martha là vì sao của chị.” Chị Gái mới bắt đầu làm quen mặt chữ ngắc ngứ ghép ra một dòng, “Chị và Martha ở bên nhau mãi mãi.”

Martha 12 tuổi, Chị Gái vừa thành niên. Trấn nhỏ bọn họ sinh sống bại lộ do dịch trạm gần đó liên lụy, một đêm sụp đổ.

Trưởng trấn chết, trấn nhỏ phồn vinh náo nhiệt như ổ kiến gặp nước tràn, vỡ tan còn nhanh hơn cả giấc mơ. 

Khi đó cha của Martha ở cạnh trưởng trấn, ông ấy chẳng bao giờ có thể quay về nữa. Mẹ bị viên đạn lạc ở đâu bắn trúng trên đường trốn chạy, bay nửa cái đầu, máu văng đầy người Martha. 

Cả trấn có mấy nghìn người, cuối cùng chỉ trốn được có mấy mươi người. Chị em nàng là hai người trong số đó, được một trấn nhỏ Thợ Thủ Công khác thu nhận. 

“Sao nào?” Martha cười mỉm, đoạn hỏi Quạ Đen. “May mắn lắm đúng không?” 

Quạ Đen cũng sâu sắc cho là thế: “Thật luôn, tôi nhắm mắt lấy lon đồ hộp là sẽ lấy trúng lon dở nhất không trượt phát nào. Ngài có bí quyết gì thế?”

“Trời sinh ấy, chịu thôi.” Cai ngục trưởng cười rộ lên, “Kẻ lưu lạc tới nơi khác, được thu nhận sao có thể trải qua tháng ngày tốt đẹp như xưa? Có sức lao động thì sẽ biến thành bình dân của trấn khác, choai choai không nơi nương tựa như chúng tôi ấy à, thậm chí còn rơi vào cảnh làm kẻ lượm mót ấy. Nhưng mà hai người chúng tôi vẫn cứ may như thế đấy, quý cô phụ trách công việc thu nhận lúc trước có biết cha tôi, nhận ra bọn tôi, che chở một dạo. Về sau lại vì tôi với Chị Gái đều biết đọc biết viết nên quý cô nọ tìm người giúp Chị Gái vào xưởng, làm tài vụ thống kê.” 

Nhà xưởng là thế giới của bình dân, thế nhưng trước mặt những người lao động, biết viết biết tính toán thì cũng xem như là “nhân vật lớn” rất có mặt mũi. Công việc của Chị Gái rất được tôn trọng, thu nhập cũng có thể giúp hai người họ sống tạm qua ngày.

Thế nhưng từ bé Martha đã là cái siêu thuốc, đóa hoa yêu kiều không khỏe khoắn chỉ có ở trong rương nuôi cấy nhân tạo vô trùng mới có thể sống sót. Nàng mới 12, chợt gặp biến cố lớn, cha mẹ chẳng còn, thuốc thang ngày xưa hay dùng cũng chẳng uống nổi nữa, vậy là thân thể suy yếu chóng vánh trong những cơn mộng mị hãi hùng hàng đêm. 

“Thể chất như tôi ấy à, đáng ra nên bị tự nhiên đào thải rồi, bình thường thì chết yểu cả. Thế nhưng vị thần may mắn lại lần nữa hiển linh.”

Năm này vừa đúng lúc là năm người canh cổng thung lũng Đen luân phiên, tiểu trấn của bọn Martha bị chia cho một suất người canh cổng.

Trưởng trấn để dân cư tự nguyện báo danh, nếu bị chọn trúng thì có thể đề ra một yêu cầu. Tiền bạc cũng được, che chở cho người nhà của mình cũng được, chỉ cần không quá đáng thì thường trưởng trấn đều sẽ đồng ý.

Đối với bình dân ở trấn nhỏ mà nói, có thể làm “người canh cổng” chính là cơ hội lớn trời cho, chỗ báo danh chật như nêm. Cuối cùng Chị Gái bộc lộ tài năng: Con gái mới lớn đẹp xinh, thông minh biết việc lại còn biết chữ nên hẳn nhiên đã được chọn trúng.

Chị Gái lấy được cơ hội cho Martha vào hiệp hội học tập, rồi quay người đi vào bóng đêm chẳng có lấy vì sao nào.

Martha không thể ra ngoài làm việc, tới cả cái chuyện đi đứng ngồi nằm hàng ngày nàng còn phải tốn sức, cho dù là công việc viết lách tính toán cũng chẳng ai muốn để siêu thuốc làm. Nàng không còn đường sống nữa, trừ khi có thể trở thành mồi lửa.

“Không biết sao nữa, tôi cảm thấy mình thức tỉnh mồi lửa nhanh hơn người ta, thuận lợi vào được hiệp hội Thợ Thủ Công.” Martha nói bằng giọng điệu thật thản nhiên, “Mới vừa tới thì đúng lúc cai ngục trưởng đời trước qua đời, hiệp hội yêu cầu tìm một người kế thừa vị trí này, tôi nói tôi có thể, thế là bọn họ lộ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, đồng ý ngay lập tức.”

Làm gì có mồi lửa tử tế nào lại chịu tới thung lũng Đen đâu? Hiệp hội Thợ Thủ Công nghe lý do “Chị Gái ở đấy” của nàng chỉ cảm thấy đầu óc đứa nhỏ này không được bình thường. Nhưng dẫu sao thì Thợ Thủ Công xuất thân bình dân cũng chẳng đáng đồng nào, nhìn nàng bệnh tật ngờ nghệch thế cũng chẳng giống kẻ có tương lai gì. Vậy là bọn họ vội vội vàng vàng tống nàng đi.

Cứ thế, tới cả một đối thủ cạnh tranh cũng chẳng có mà Martha đã trở thành cai ngục trưởng tân nhiệm.

Quạ Đen hỏi khẽ: “Tìm thấy cô ấy không?”

“Haiz.” Giọng nói của Martha nhẹ nhàng dịu dàng tựa như trận tuyết đầu tiên vào độ chớm đông, “Tất nhiên, nếu không sao lại nói tôi là người may mắn kia chứ? Lúc tôi tới nơi, vừa đúng lúc là năm cuối cùng chị ấy thay phiên.” 

Cai ngục trưởng tiền nhiệm đúng lúc chết vào năm đó, mà tiến độ của Martha vừa khéo nhanh hơn mồi lửa dự bị cùng kỳ, ngay trước khi cai ngục trưởng đổi vị đã vào hiệp hội Thợ Thủ Công. 

Trong đó, chỉ cần phân đoạn nào nhanh hơn chút hay chậm hơn chút thì kết cục đều sẽ khác đi.

Martha tới thung lũng Đen, tìm thấy người nàng gửi gắm tâm linh, tựa như đã về đến cố hương. 

Bọn họ cùng nhau trải qua dịp Halloween ở thung lũng Đen, cùng đón năm mới của loài người, rồi lại tựa như lúc bé, ngày nào cũng ngủ cùng nhau, lớn lên bên nhau. Chị Gái đã thay đổi dáng vẻ, mái tóc vàng óng thuở ban đầu rơi rụng, nhưng cũng có hề chi, Martha cũng đâu có nhìn chị ấy bằng mắt.

Tiểu thư Thợ Thủ Công còn góp nhặt mớ tóc ấy lại, bện vào đủ thứ tạo vật Thợ Thủ Công mình làm ra. Tới nay, nét chữ trên bảng bố cáo của thung lũng Đen đều là sắc vàng rực rỡ. 

Rồi mùa khô ở khu Đuôi qua đi.

Khi đất đai ẩm mốc, khi sương mù mới ghé hãy còn mỏng manh, Chị Gái đã ngủ say dưới gốc cây nguyệt quế ở lối vào.

Chị ấy chết vì chứng cảm nhiễm thường gặp ở người canh cổng thung lũng Đen. Thật ra lúc Martha đến nơi, chị ấy đã suy nhược lắm rồi, chỉ là vì Martha mới gượng lên tinh thần, kéo dài thêm nửa năm giữa nhân gian chật hẹp. 

Đợt người canh cổng luân phiên này kết thúc hoàn toàn, Chị Gái ở lại.

“Martha là vì sao của chị…”

Thế nhưng trong thung lũng Đen, sương mù dày đặc lan tràn, chướng khí sinh sôi, đâu thấy đến vì sao. Vậy thì phải làm thế nào đây? Cũng đâu thể để Chị Gái cứ nằm một mình trong thung lũng Đen đầy rẫy độc vật và tội nhân đâu ha, vậy thì quạnh hiu lắm.

Thế là Thợ Thủ Công thiên tài mới làm ra một thí nghiệm điên cuồng, nàng đã trở thành thung lũng Đen sống, còn Chị Gái thì trở thành một phần của nàng.

“... Chị và Martha ở bên nhau mãi mãi.”

Sương mù trên không như luyện ngục chụp xuống con người ta nổi trôi, như là giấu đi vô vàn yêu dị bức xạ ra từ trên người cai ngục trưởng Martha, nàng là cốt lõi vặn vẹo nhất, tối tăm nhất của vùng đất tuyệt vọng này.

Quạ Đen ngửa đầu lên, liếc nhìn sinh vật khổng lồ ấy. Hắn chẳng hề nao núng, thậm chí còn có chút ngưỡng mộ: “Ngài đúng là may mắn thật đó, dù sao đa số con người ta cũng là thử cho biết vị thế gian rồi thôi… Mà nói đi cũng phải nói lại, thật sự không có bí quyết đổi vận nào để dạy tôi à?” 

Vị cai ngục trưởng đáng sợ ấy suy nghĩ, vậy mà lại nghiêm túc trả lời hắn thật: “Nghe nói ước nguyện với lá cây nguyệt quế rất linh, chỗ tôi có hong khô nhiều lắm, có thể cho cậu một ít. Là điều kiện trao đổi, người trẻ tuổi, cậu phải trả lời tôi, cậu muốn thay đổi vận gì?”

“Dù sao thì hồi trước tôi chính là kẻ “sống thử cho biết rồi thôi”, Quạ Đen xòe tay, “Tôi thật sự rất cần cái này đó.” 

“Nếu như đa số mọi người đều như thế, vậy thì theo cùng họ không tốt ư?”

“Tốt lắm, rất an toàn, là lựa chọn sáng suốt.” Quạ Đen day mi tâm, “Nhưng thật sự không đủ để chống đỡ việc tôi muốn làm, tôi sợ đến giữa đường mình lại chọn bỏ cuộc.”

Cai ngục trưởng đánh giá hắn hồi lâu, ánh mắt như phóng ra từ nơi sâu thẳm trong thung lũng Đen, lần nữa cất tiếng, giọng nói dịu dàng mờ ảo mang theo tiếng vọng từ thung lũng Đen của nàng bất chợt trở nên âm trầm.

“Vậy thì nói cho ta nghe, mi muốn làm gì?” 

“Tôi muốn đưa con người về lại bàn cược.” Quạ Đen đáp, “Đi nghênh đón chiến tranh, nỗi sợ. Buộc con người ta đối mặt với tín ngưỡng cùng tín ngưỡng bị sụp đổ, để họ bị vận mệnh tra tấn, chết hoặc giả may mắn sống sót làm con người.” 

“Nghe coi cậu nói cái gì kìa,” Có tiếng cười vọng đến từ nơi sâu thẳm của thung lũng Đen, dường như trong đấy còn lẫn cả tiếng kêu thảm của vô số tử tù, “Chỗ này có kẻ còn “phản nhân loại” hơn cả mình nữa ta ơi… Tôi còn tưởng cậu sẽ nói, rằng mình sẽ dẫn dắt loài người đi về phía tương lai xán lạn đấy hỡi Thánh Tinh tới từ Atlantic.” 

Thân thể của Quạ Đen chỉ là thiếu niên, nhưng lại quá đỗi gầy gò cứ như thể chuồng quả mọng của Bí tộc đã hủy đi căn cơ của hắn vậy… mà cũng có khi vì hắn vốn là như vậy.

Trên gương mặt hắn không hề có thịt mềm non nớt của thiếu niên bình thường, khi hắn lặng lẽ đứng đó, cốt cách gồ ghề sẽ lộ ra đường nét tàn khốc.

“Dẫn dắt mọi người đến “gặp nhau ở nơi không còn bóng tối nữa” à?” Hắn lại nói lời đùa cợt của địa ngục mà thế giới này không có lấy một người nghe hiểu, “Thế thôi đi, đó mới là câu chuyện kinh dị đấy.” 

Thung lũng Đen lại hỏi: “Nếu mi đã mặc nhận thân phận của mình, vậy thì ta lại xác nhận với mi một chuyện. Năm đó thánh địa có lời đồn, nói khối “Thánh Tinh” của Atlantic là hy vọng cuối cùng của toàn thể nhân loại, trong đó ẩn chứa lộ tuyến mồi lửa thứ 4, chuyện này có thật không? Mi là lộ tuyến nào?”

“Với ngài mà nói thì hẳn là lộ tuyến vừa ngạc nhiên vừa đáng mừng.” Quạ Đen nói, “Là lộ tuyến có thể lưu lại ý chí của người đã khuất, đi nốt phần đường còn dở dang.”

Tiếng cười vọng lại trong thung lũng Đen chợt im bặt.

Mãi lâu sau, cai ngục trưởng mới yếu ớt mở miệng: “Cậu lại biết rồi.” 

“Nếu không ngài có thể âm thầm quan sát hoặc kiểm tra tôi một dạo.” Quạ Đen thở dài, “Động tĩnh bên hiệp hội Thợ Thủ Công lớn tới vậy, người cần bắt bớ cần xét xử nhiều rồi, cái ngài có là cơ hội kéo tôi tới nghe tòa xử, thật sự đâu cần gấp tới vậy đã ra gặp tôi… Cai ngục trưởng, ngài còn bao nhiêu thời gian nữa?”

Vừa dứt lời, dáng hình cầm ngọn đèn trước mắt hắn biến mất giữa màn sương mù dày đặc, ngọn đèn đó lơ lửng một cách kỳ dị, chỗ đó chỉ còn sót lại một con búp bê vải xấu xí to cỡ bằng bàn tay. 

“Thân thể tôi đã tan vỡ rồi.” Yết hầu của búp bê vải phát ra giọng nói mang theo tiếng bật của kim loại, “Hoặc phải nói rằng tôi đã “chết”, chỉ là một chút ý thức gửi lại thung lũng Đen. Tôi không thể để hiệp hội Thợ Thủ Công phái cai ngục trưởng mới tới, chỉ có thể ngụy trang chống đỡ, nhưng đấy dù sao cũng là thung lũng Đen, không phải thứ mà ý thức một người có thể chống lại. Nhanh thôi tôi sẽ bị nó đồng hóa, nuốt trọn… Cậu tới đúng lúc lắm, quả nhiên, cả đời tôi đều luôn may mắn.”

“Tôi cần biết địa điểm tử vong của ngài.”

“... Dưới gốc cây nguyệt quế.”

“Thật đặc biệt.” Quạ Đen lẩm bẩm, “Mình chưa bao giờ mặt đối mặt, cùng chuyện trò với “bên A”... Đưa tôi qua đó đi, cho tôi mấy nhành hoa nguyệt quế, tôi nhận đơn này.” 

Thung lũng Đen là một món tạo vật Thợ Thủ Công, chức năng chồng gập không gian rất mạnh. Quạ Đen vừa dứt lời thì màn sương mù xung quanh đã tản ra, hắn đã tới bên trong thung lũng Đen. Trong đấy là tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc nghẹn ngào quẩn quanh, mùi máu tanh ập vào mũi, mà trước mắt hắn có một gốc nguyệt quế rất lớn như đã thành tinh.

Đồng tử biến hình bên con mắt trái lại hồi phục nguyên trạng, khế ước đen kịt quấn lấy, chỉ không đến nửa phút đã tan đi.

—Nguyệt quế:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.