Chương trước
Chương sau
Chương 109: Dư ba 3

Thung lũng Đen là ngục giam.

Người canh cổng bị hàng hà sa số các loại ham muốn đẩy tới, có người muốn tiền, có người muốn thoát khỏi trấn nhỏ mình sinh sống, có người muốn đổi lấy tương lai gần mồi lửa hơn cho con cái, có người buộc phải có được thuốc cứu mạng… họ mang theo vết thương thể xác và tinh thần thật lớn luân phiên trực 3 năm hệt như đống củi cháy mãi không hết.

Cũng có kẻ không còn nơi nào để đi, tới đây dưỡng già. 

Có lẽ bọn họ xuất thân không tốt, dù rời khỏi thung lũng Đen thì cũng chỉ là nô lệ cho chủ nhân của một trấn nhỏ nào đó. Làm người canh cổng, ít nhất cũng có thể coi là “kẻ thượng đẳng” chốn địa ngục.

Thế nhưng chưa một ai nhìn thấy cai ngục trưởng thần bí hết. 

Người canh cổng ở thung lũng Đen có quy tắc của riêng mình, bình thường đi lại tự do. Cai ngục trưởng rất ít khi xuất hiện, đôi khi có mệnh lệnh mới thì sẽ dán trên bản thông báo nằm ngay cạnh bảng Luật Thung Lũng. Hậu quả vi phạm quy tắc hoặc kháng lệnh đều viết rõ ràng rành rạnh: Thông thường rất công bằng, phạt cũng không tính là nghiêm khắc.

Điều đáng sợ duy nhất chính là ở thung lũng Đen không có “may mắn”.

Ở đây, kẻ vi phạm chắc chắn sẽ bị bắt, lừa gạt được lòng mình cũng không qua mặt nổi đôi mắt không chỗ nào là không có trong thung lũng Đen.

Thành ra dân gian vẫn luôn có lời đồn hệt như câu chuyện ma quái, rằng thung lũng Đen hoàn toàn không có cái gọi là cai ngục trưởng. “Cai ngục trưởng” chính là bản thân thung lũng Đen sống dậy.

Eric bất an nhìn người canh cổng già nua dáng hơi hơi khòm rồi lại nhìn Quạ Đen: Cậu nghiêm túc đó chứ?

Martha cũng khẽ nghiêng đầu sang, ánh đèn bão trong tay xuyên qua lớp mạng che mặt mỏng manh của nàng, phác họa lờ mờ hình dáng ngũ quan: ““Cai ngục trưởng”... là gọi tôi ư?”

Quạ Đen khẽ cúi mình: “Quý cô cai ngục trưởng của thung lũng Đen, rất vui vì được gặp mặt.” 

Quanh đấy lặng ngắt như tờ, khu rừng nguyên thủy rộng mênh mang như quỷ vực đè ép phàm nhân nhỏ nhoi. Bất chợt, hết thảy mọi thanh âm đều lặng im như có sinh vật khổng lồ nào đó bừng tỉnh dậy, cả vạn con mắt đồng thời nhìn sang.

Nháy mắt, Eric dựng ngược lông tơ, vầng sáng “Giảm lực” màu đỏ lóe lên nhưng vẫn le lói trước ngọn đèn bão trong tay Martha.

Cho tới tận khi Martha mỉm cười. 

Nàng dịu dàng hỏi: “Sao lại nói thể hỡi quý ngài nhỏ tuổi? Tôi chỉ là một người canh cổng vừa già lại vừa xấu mà thôi. Chẳng giấu gì cậu, tới cả tôi còn chưa từng gặp cai ngục trưởng đây.” 

Nàng ở thung lũng Đen đã nửa thế kỷ, tuân thủ thanh quy, mỗi ngày đều làm những việc bình thường, ngay cả người canh cổng có thâm niên nhất cũng ngỡ nàng là người bạn già mệnh cách rất dài. 

Thật sự chỉ là tò mò mới đổi ca với người ta mà nội trong 10 bước đã bị gọi ra thân phận rồi ư? “Thần bí” đã tiến hóa ra phương hướng thứ 5, có thể đọc tâm rồi sao?

Hay là cái tên trẻ tuổi ranh mãnh kia chỉ lừa thử thôi?

“Vừa gặp mặt đã thấy không đúng rồi, tinh thần trạng thái của ngài quá đỗi ung dung. Quanh năm gác ở thung lũng Đen, tôi không dám tưởng ra sẽ có cảm giác gì. Nhưng nếu tôi là người canh cổng ở đây, có cơ hội ra ngoài hóng gió nghìn năm khó gặp như vậy, dù chỉ ra loanh quanh bên ngoài thung lũng Đen thì tôi cũng sẽ lười thêm chút nữa đấy… Ít nhất hít thêm mấy hớp khí tươi mới. Dáng vẻ ngài bước ra quá “tầm thường” đấy, cứ như người ta ra ngoài đổ rác vậy.” Quạ Đen thở dài, “Còn nữa, rừng cây này rất lớn, hơi nước lại nhiều tới vậy, quanh đây lại vừa đổ cơn mưa, chỗ nào cũng là bùn lầy, tôi xuống xe rồi thì có hơi tò mò nên đi lung tung một đoạn, trên ống quần của anh Eric văng đầy bùn luôn kìa. Cho dù người canh cổng có thể tìm tới theo tiếng động thì trên người cũng không nên sạch sẽ như thế. Trên người ngài còn chẳng có chút hơi ẩm nào, rất có thể ngài cảm ứng được vị trí của chúng tôi nhờ phương pháp nào đấy, trực tiếp hiện ra trước mặt chúng tôi. Tôi nghĩ, người canh cổng bình thường không có quyền hạn này đâu nhỉ, nếu không người canh cổng còn không thường xuyên bỏ chạy sao? Với cả…”

Quạ Đen chỉ ngọn đèn trong tay nàng: “Quý cô, trong môi trường hiểm ác như thung lũng Đen thế này, ngài ra ngoài tìm người mà không cảm thấy ngọn nến trong đèn ngắn quá rồi ư?”

Tất nhiên, những thứ này đều không phải chứng cứ mang tính quyết định. 

Quạ Đen hơi nghiêng đầu khiến cho một lọn tóc xoăn rơi xuống, che lại non nửa gương mặt mình, giấu đi đồng tử biến hình bên con mắt trái.

Trong thung lũng Đen có quá nhiều vong linh, tử khí đã nồng đậm tới mức làm cho đôi mắt của “Kẻ trộm mộ” nhìn thấy trực tiếp hơi thở chết chóc nặng nề nối trên người quý cô Martha như cuống rốn, như thể nàng chính là một bộ phận của thung lũng Đen vậy.

Theo một ý nghĩa nào đấy thì lời đồn “cai ngục trưởng của thung lũng Đen không phải người” cũng không kỳ quái lắm. Cai ngục trưởng đúng là sắp hòa thành một thể với thung lũng Đen rồi.

Eric: “....”

Có phải mới nãy… mình còn muốn nhắc nhở trưởng dịch trạm “trẻ người non dạ” hay chăng?

Martha nhìn Quạ Đen chăm chú. 

Cánh tay nàng vẫn vặn vẹo biến hình như cũ, trông cứ như một tay mọc trên ngực, tay kia đâm ra từ sau lưng. Đôi mắt lộ ra vẫn giống quả cầu thủy tinh dơ bẩn khảm trên đôi mắt thịt thối rữa, nhưng bất chợt, sương mù khắp núi rừng đổ tới cuồn cuộn, phủ lấy tim đèn chỉ còn thừa lại chút đuôi, cũng phủ lấy gót chân nàng, nhuộm đẫm thần tính một cách khó diễn tả lên vẻ ngoài dị thường của nàng vào khoảnh khắc ấy.

Eric chợt bị “Giảm lực” của mình cắn ngược, ánh đỏ trên tay nuốt chửng chính mình. Sau đấy, một mảng sương mù ùa về phía Eric, đợi tới khi anh ta vất vả góp đủ sức bò trở dậy thì chỗ đấy chỉ còn mỗi mình mình.

Quạ Đen và người canh cổng thần bí đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.

Cũng trong lúc ấy, đám nhỏ trong phòng họp bên trong Ẩn Mình còn đang vây quanh Hai Nghìn - mồi lửa mới tinh mới ra lò. Gabriel tiện tay nhặt lấy dụng cụ nguyền rủa hình cái hộp nhỏ vứt cho Dâu Tây, kêu nó mang theo mấy ngày thử xem. Y định giơ tay cầm lấy cái di động có lưu đoạn ghi âm thì sắc mặt chợt thay đổi.

Hoa Nhài với Liszt đồng thời nhảy dựng: Trong đống vật thiên phú có thứ gì đấy nhúc nhích.

Hai mồi lửa không có kinh nghiệm gì trong việc này lo lắng nhìn sang, chỉ trông thấy một con nhền nhện màu đen trắng bay vọt về phía Gabriel, bò lên hệt như sống dậy. Hơi thở hắc ám nồng đậm dán tới trước mặt, Liszt túa mồ hôi lạnh.

Mà không biết kẽ ngón tay Gabriel đã quấn một sợi tơ nhện từ bao giờ, tơ đã đứt đoạn.

Mắt thấy động tác và vẻ mặt Gabriel đều đọng lại, Liszt chợt nghĩ tới gì đó, cậu chàng nhìn ngay vào danh sách vật thiên phú mình vừa mới viết: Nhện Trăm Dặm, vật thiên phú ma cà rồng dùng để theo dõi, có thể sinh ra hai sợi tơ nhện trong suốt cùng lúc, quấn vào người mục tiêu rất kín đáo. Sau khi khóa mục tiêu, người nắm giữ con nhện có thể cảm ứng được vị trí của tơ nhện. Mục tiêu thoát khỏi phạm vi theo dõi hoặc tơ nhện theo dõi hỏng hóc thì theo dõi thất bại, tơ nhện trong suốt tương ứng trên tay người nắm giữ con nhện sẽ hiện hình và đứt đoạn. 

Chú em Cực lạc mồ hôi lạnh chảy đầy lưng chợt nghĩ lệch đi: Đầu kia của sợi tơ nhện… quấn đi đâu?

Thật ra Quạ Đen cảm thấy mình không hề di chuyển ra chỗ khác, chỉ là cảnh vật xung quanh chồng gập, không biết đã “gấp” Eric đi tới chốn nào rồi nữa. Tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu đầy quỷ dị đều tiêu tán, thời không xung quanh và hắn như bị cái gì cắt ra, xếp đặt một mình. 

Hắn sờ mái tóc buộc thành chùm rũ sau người, chân mày cau cả lại. 

“Đừng lo lắng,” Martha nói, “Eric là đứa trẻ ngoan, chỉ là để cậu ấy ở một mình chốc lát thôi. Tôi muốn nói riêng với cậu mấy câu.”

“Eric thì có gì phải lo chứ…” Quạ Đen thở dài, đoạn giơ tay bày ra tư thế mời với đối phương, “Được thôi, đấy cũng là vinh hạnh của tôi.” 

“Giờ thì tôi tin, mấy người bị áp giải hầu thẩm trong thung lũng có kết cục này đều do một tay cậu vạch kế hoạch rồi.” Martha chậm rãi nói. 

Trong thung lũng Đen lúc này, xét xử nhằm vào thành viên chủ yếu của hiệp hội Thợ Thủ Công đã tới hồi kết. Thánh địa, thuyền Noah và hiệp hội Bác Sĩ đều đồng ý phán xử lũ bại hoại “tội phản nhân loại”, có vẻ không bao lâu nữa, thung lũng Đen sẽ chiết ra rất nhiều vật lưu lại mồi lửa hướng Thợ Thủ Công. 

Trước mắt, ba bên còn đang cò kè trả giá mớ tài sản và cục diện hỗn loạn mà hiệp hội Thợ Thủ Công để lại, bên nào cũng muốn xúc thêm một thìa. Quá trình rất nhàm chán, không nhất thiết phải chui vào đấy ngồi nghe.

Martha tin chắc người trẻ tuổi trước mặt mình đây sẽ có được mong đợi trọn vẹn… Lỡ mà không hài lòng thì hắn cũng có cách tiễn mấy kẻ làm hắn không hài lòng vào thung lũng Đen.

“Người trẻ tuổi, vậy thì những chuyện liên quan tới tôi, cậu nhìn ra được gì đây? Ví như sao tôi lại nghĩ tới việc gặp cậu?”

“Ngài là mồi lửa nhỉ,” Quạ Đen không hề nao núng, “Lộ tuyến tàn khuyết hướng Thợ Thủ Công.” 

“Ồ? Sao lại nhìn ra được?” Martha đánh giá hắn. Các mồi lửa có thể cảm ứng được sức mạnh mồi lửa và vật lưu lại mồi lửa có cùng nguồn gốc, nhưng phán đoán với người sống thì phải dựa vào quan sát và kinh nghiệm. Lúc mới tới xã hội loài người, Leslie là một thần thánh cấp 2 với kinh nghiệm phong phú còn không nhìn ra Hoa Nhài là mồi lửa thánh tuyến. Hơn nữa đặc trưng bề ngoài của Thợ Thủ Công rất ít, không giống thần bí cái gì cũng treo lên mặt, cũng không giống thần thánh huấn luyện bài bản: “Hiệp hội Thợ Thủ Công không có tên tôi đâu nhỉ?”

“Không có,” Quạ Đen đáp, “Nhưng một trong số các tội danh của hiệp hội Thợ Thủ Công là lén lút giữ lại “cửa sau” trong các tạo vật Thợ Thủ Công ở dịch trạm và tiểu trấn các nơi, đến “Ẩn Mình” cũng có, duy độc chốn trọng địa như thung lũng Đen lại không có, điều này không bình thường.” 

Hắn không cần đi điều tra, kí ức của chủ nhân trước của Ẩn Mình đều ở trong đầu hắn.

“Vậy nên tôi đoán, 80% cai ngục trưởng của thung lũng Đen chính là người của hiệp hội Thợ Thủ Công, thung lũng Đen tương đương với dịch trạm của chính hiệp hội Thợ Thủ Công.” 

Martha: “Vậy nên giờ mấy nhân vật lớn của thánh địa và thuyền Noah vô tri vô giác xét xử Thợ Thủ Công trên địa bàn của hiệp hội Thợ Thủ Công, còn cậu thì lại nói chuyện một mình với dư nghiệt của hiệp hội, thật là hỏng bét. Cậu không lo lắng chút nào ư?” 

Quạ Đen không trả lời câu đó: “Ngài hẳn là một Thợ Thủ Công cấp 2 rất cao cấp, dù sao thì theo những gì tôi nghe được, cái gọi là “tạo ra cái mới” của tuyệt đại đa số Thợ Thủ Công chỉ là thiết kế tổ hợp lại sức mạnh và vật chất bản thân đã biết và có thể chiết xuất. Một Thợ Thủ Công cả đời chiết xuất được một món mới thì dư sức lăn lộn lên tới bậc trưởng lão trong hiệp hội Thợ Thủ Công rồi.” 

Giống như mấy học giả nghiên cứu giáp cốt văn ở thế giới cũ của Quạ Đen năm đó vậy. Phá giải được một chữ cũng đủ ăn cả đời rồi.

“Vậy mà ngài lại có thể lắp ghép mình vào thung lũng Đen bằng cách nào đấy, làm sao làm được vậy?” 

“Thật ra là lúc tôi nghiên cứu xem làm sao để nắm thung lũng Đen trong tay thì thí nghiệm thất bại.” Martha mỉm cười, “Nhất thời sơ ý, nối mình với thứ đó vào nhau, biến thành bộ dáng quỷ quái này, cả đời không thể rời đi.”

“Trong tay ngài có tài liệu chi tiết và quyền hạn quản lý thung lũng Đen, nhưng xem ra những thứ ấy không đủ. Vậy nên lúc đó, thứ mà ngài nghiên cứu là làm sao để thoát khỏi sự khống chế của hiệp hội Thợ Thủ Công, hoàn toàn nắm giữ nơi này, là vì sao?” Quạ Đen từ tốn hỏi, “Tôi vẫn luôn nghĩ, độc tính của rất nhiều nguyên liệu làm ra tạo vật Thợ Thủ Công, dược phẩm của Bác Sĩ lớn như vậy, mấy Thợ Thủ Công lậu và Bác Sĩ chui sao có thể lấy được nguyên liệu vô hại… còn không tạo thành ô nhiễm phạm vi lớn nữa? Quý cô Martha, ngài thấy sao?” 

—Giáp cốt văn (tiếng Trung: 甲骨文) hay chữ giáp cốt là một loại văn tự cổ đại của Trung Quốc thời nhà Thương, chữ giáp cốt được gọi theo một tên gọi khác là chữ tượng hình cổ Trung Hoa.

Thay đổi: Thợ Thủ Công đen ⇒ Thợ Thủ Công lậu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.