🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 108: Dư ba 2

Một đóa hoa mọc ra từ cổ áo của Quạ Đen, kề sát bên tai hắn. 

Tim hoa phát ra âm thanh hỗn tạp, tụi nhỏ trong phòng họp mồm nă8m miệng mười kể cho hắn nghe “chị Hai Nghìn biến thành mồi lửa rồi”.

Quả nhiên vật lưu lại mồi lửa bên trong “Găng Tay Trộm Cắp” là lộ tuyến tàn khuyết, tới từ một Học Nghề cấp 1 hướng Thợ Thủ Công.

Quạ Đen không hề thấy bất ngờ: Đây chỉ là một thí nghiệm nhỏ, nghiệm chứng cho suy đoán của hắn.

“Ngừng, các cục cưng ơi, bên anh có tiếng vọng, mấy đứa nói một lượt anh nghe không rõ.” Hắn ngắt lời ba cái miệng nói thay, “Hai Nghìn đâu, có thể tự nói với anh không?” 

Hai Nghìn hết sức bối rối. Là vì Liszt và Hoa Nhài đều nói với nó khi mồi lửa thức tỉnh, cả người sẽ có cảm giác đập ra xây lại, thế giới mờ ảo đột nhiên trở nên sắc nét, sức mạnh mồi lửa bước đầu sẽ tự động lắp vào não như đứa trẻ sinh ra đã biết hít thở.

Nhưng con nhỏ không cảm thấy gì hết… không, vẫn có chút chút.

Con nhỏ vừa định mở miệng thì Gabriel bất chợt thò tay ra trước mặt nhỏ, ngắt đóa “hoa” đó. 

Sống lưng Hai Nghìn đột ngột nổi cơn ớn lạnh, tiếng “em” kẹt lại trong cổ họng, cả người cứng đờ.

Thật ra lúc trước Hai Nghìn cũng không sợ gì Gabriel, nó không hiểu “chiến tích vĩ đại” của y như người khác, nhan sắc hàng may đo cao cấp lóa mắt cũng làm con nhỏ không thể liên tưởng y với “con nọc” trong ký ức lắm. 

Hai Nghìn là đóa hoa trên vách tường, mọc vòng qua những sinh vật khác. Mà Gabriel vừa khéo cũng là một đóa hoa trên vách tường theo một nghĩa nào đó: Lúc trước y là “thiên thần”, thiên thần không nói chuyện đối nhân xử thế, chỉ biết thờ ơ đứng trông. Với y mà nói, những sinh linh y không thấy thú vị cũng không tìm tới y “nguyện cầu” cũng chỉ giống như rêu trong sân mà thôi.

Tuy cùng chung sống trong không gian Ẩn Mình nhỏ bé, mọi người cũng coi như là hàng xóm, thế nhưng hai đóa “hoa vách tường” vẫn chẳng có qua lại gì với nhau. Hai Nghìn rất ít khi cảm nhận được ánh mắt của Gabriel dừng lại trên người mình, vì thế nó cũng không mấy sợ y.

Song lần này, ngay lúc mồi lửa cắm rễ vào nơi sâu thẳm trong linh hồn mình, như thắp lên mỗi một dây thần kinh mới, hình như Hai Nghìn có thể lờ mờ cảm nhận được khí tràng của mỗi một người. Hoa Nhài sáng rỡ chói mắt nhưng lạnh lùng, cho người ta cái cảm giác nguồn tuyết phản quang dưới ánh mặt trời; Liszt không còn rõ ràng như vậy nữa, cứ như một bức tranh méo mó vậy; Mùi tanh thuộc về Bí tộc có trên mình con non người Gấu Mark rõ ràng hơn… Mà tất cả mọi người, tất cả vật thiên phú và hàng lậu gộp lại với nhau cũng không có cảm giác tồn tại mạnh bằng Gabriel. 

Người nọ hệt như cái hố đen tuyệt vọng vậy, khi y áp sát tới, Hai Nghìn có cảm giác hình như ánh sáng cũng không thể nào chạy trốn.

Nhưng giọng nói thần kỳ của “thuyền trưởng đại nhân” thì có thể.  

Rõ ràng tạo vật Thợ Thủ Công liên lạc không có hình ảnh, Hai Nghìn cũng chỉ phát ra một âm tiết ngắn ngủi, song trưởng dịch trạm hệt như có con mắt trong phòng họp vậy: “Có phải bạn nhỏ nào giành micro rồi không? Gabriel?”

Hai Nghìn khẽ rùng mình, giật mình tỉnh ra vì giọng nói đó.

Từ lúc Quạ Đen thổi bài ca du mục, từng bước đưa nó lên mặt đất thì Hai Nghìn đã vô cùng nhạy cảm trước giọng nói của hắn. Con nhỏ giống như con côn trùng nhỏ ưa ánh sáng, lúc không biết phải làm gì thì sẽ vô thức đi theo giọng nói đó.

“Hố đen” đằng sau chợt biến mất.

Gabriel chớp mắt với vẻ mới mẻ: “Cậu gọi tôi là gì?”

“Anh thiên thần ơi, giúp đi mà.” Giới hạn dưới của người trưởng thành bẩn thỉu sâu tới mức rãnh Mariana phải gọi bằng cụ, “Đừng dọa cô bé nữa, “Thợ Thủ Công” mới chào đời yếu ớt lắm.” 

Dù sao thì đấy cũng là mồi lửa chết vì “Bóng ma” phản phệ mà. 

Gabriel khựng lại, giống như lần đầu ăn “kem Tôm yum” vậy, không biết nhúm tế bào não nào đã nghĩ ra được cách kết hợp hết nước chấm đó, nhất thời nói không rõ là ngon hay không ngon, quái quái, nhưng lại muốn thử một miếng. 

“Ừm? Em nói lại lần nữa.”

Quạ Đen: “...”

Được thôi. 

“Anh, Ga, Bri, El, ơi, trả tạo vật Thợ Thủ Công lại cho Hai Nghìn.” 

Hiểu đại khái tình hình của mồi lửa Thợ Thủ Công, lại dặn dò Hai Nghìn mấy câu, dạy con bé lúc khủng hoảng thì làm sao tập trung sức chú ý về ngũ quan mình, sau đó Quạ Đen mới ngắt cuộc gọi.

Tài nguyên thủy tinh đen sớm đã khô cạn, mà cho dù còn thì Quạ Đen cũng ngờ là liệu nó còn có thể kích hoạt mồi lửa như 500 năm trước hay không. 

Khi hắn đứng bên ngoài dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, xem xét bằng góc nhìn của kẻ ngoài cuộc, cảm giác “thủy tinh đen” và “cặn thủy tinh đen” - cũng chính cái gọi là “đá sinh mệnh” - đúng như loài người và ma cà rồng cùng với Bí tộc, giống như hai mặt của thế giới vậy, bên giảm bên sẽ tăng.

500 năm trước, khi chiến tranh đi tới hồi kết, thủy tinh đen hãy còn đó, thế nhưng mồi lửa mới của loài người đã ngày một ít đi, cấp bậc cũng càng lúc càng thấp, rất có thể có liên quan với việc mở rộng số lượng nhân khẩu sinh vật tối tăm. 

Mồi lửa con người trăm hoa đua nở năm ấy đã diệt tuyệt, chỉ còn sót lại cái gọi là “ba lộ tuyến” như bây giờ, đến từ mảnh vỡ ba mồi lửa cấp đặc biệt để lại sau khi chết… hiện giờ chúng được gọi là “ngọn lửa thủy tinh”. 

Thủy tinh trắng giống như hằng tinh, không thể nào bị kỹ thuật người nhân tạo lợi dụng, cũng không dễ dàng gì bị thời gian tiêu trừ. 

Ngay từ thời đại của Quạ Đen thì đã có chuyên gia đề xuất suy đoán, cho rằng “thủy tinh trắng” có thể có hoạt tính nhất định, có thể hấp thu năng lượng của môi trường, chuyển hóa thành bức xạ riêng, có lẽ có thể kích thích ra mồi lửa trên người những người xung quanh giống với thủy tinh đen. 

Thế nhưng khi đấy cũng chỉ giới hạn ở suy đoán, những nghiên cứu triển khai xung quanh thủy tinh trắng rất cẩn thận. Dù sao cũng là hàng hiếm, huống chi “đám cấp đặc biệt” lúc sống đều là hàng siêu nguy hiểm không thể khống chế, ai mà biết thứ chúng để lại sau khi chết có gây ô nhiễm môi trường giống cặn thủy tinh đen hay không.

Các tổ chức chính phủ từng thí nghiệm vài lần, song quy mô không lớn. Có thể là số lượng thí nghiệm không lớn, có thể là thời gian tiếp xúc không đủ, cũng có thể là thủy tinh trắng năm đó còn nguyên vẹn, bức xạ phóng ra khác với những mảnh vỡ lúc này… Tóm lại, tới tận lúc Quạ Đen rời khỏi thế giới ấy thì việc làm sao để lợi dụng thủy tinh trắng cũng chỉ là lý luận nằm trên mặt giấy. 

Mà mấy trăm năm sau, những người ở đây lại cho rằng “ngọn lửa thủy tinh” sẽ chọn những người có đặc điểm riêng. 

“Thần thánh” vững tin người được mồi lửa chọn đều trung thành với lời thề của nhà mình. “Thần bí” tin chắc người được mồi lửa chọn đều là kẻ mạnh mẽ trời sinh.

Thế này thì cũng như không. 

Suy cho cùng thì Quạ Đen biết, lộ tuyến “thần thánh” là đầu sỏ tà giáo kia để lại, tổ tông của lộ tuyến “thần bí” là phần tử khủng bố gặt mạng người như ôn dịch, còn về “tàn khuyết”... Bảo sao lộ tuyến này cao nhất chỉ có thể tới cấp 2.

Năm ấy, bản thân số 4 đầu óc đã chịu tổn thương không thể xoay chuyển, viên thủy tinh trắng mồi lửa đó đúng là “tàn khuyết” thật. Thợ Thủ Công và Bác Sĩ vĩnh viễn không thể biến thành “Thuật luyện kim” tùy tâm sở dục. Liên kết giữa họ với vạn vật hết sức mơ hồ, chỉ có thể chiết xuất chút ít thông qua nghi thức phức tạp và sự cộng hưởng yếu ớt… Cái món này toàn do hết thế hệ này tới thế hệ khác mày mò tổng kết, điển tịch tương quan của hiệp hội Thợ Thủ Công có trên vạn quyển, kẻ đi trên con đường này như phải học lớp 12 cả đời. 

Chuyện này nói ra gần như có vẻ hài hước, anh hùng và chiến sĩ không còn, mà trái lại, tội phạm phạm tội cực ác năm xưa lại trở thành niềm hy vọng của loài người.

“Tuyến thần thánh” thoát thai khỏi tà giáo, coi thắp lửa và hy sinh là trách nhiệm của mình, nối đuôi nhau ra cửa tặng đầu người, báo hại 80% hàng lậu lưu thông trên thị trường đều làm ra từ mồi lửa thần thánh. Tinh hoa của “Điên cuồng” vốn là thao túng, hết thảy những sinh vật có cấu tạo thần kinh cơ bản đều trở thành con rối cho ả giật dây, kết quả “lộ tuyến thần bí” giờ ai cũng đóng cửa, tự làm “con rối”. 

Quạ Đen không rõ hai vị tiền bối dưới suối vàng hay biết thì sẽ có phản ứng gì nữa.

Còn mảnh vỡ thủy tinh trắng - ngọn lửa thủy tinh rốt cuộc vẫn khác với thủy tinh đen năm ấy.

Thủy tinh đen sẽ kích thích sức mạnh mồi lửa của riêng mỗi người, còn thủy tinh trắng lại giống một kiểu truyền thừa hơn. 

Quạ Đen đoán, có lẽ là vào một phút giây nào đấy, một vài người sẽ sinh ra “cộng hưởng” với thủy tinh trắng, coi đó là liên kết, làm cho sức mạnh quỷ thần 500 năm về trước sẽ men theo thời gian dài đằng đẵng, rò rỉ ra chút ít.

Nhưng khó mà phân định rõ “cộng hưởng”, đó có thể là bất cứ thứ gì, như là cố chấp - cố chấp với sáng tạo thế giới và hi sinh thân mình đều là cố chấp; Ví dụ một khoảnh khắc nào đó bị cực vui cực giận gì đó cắn nuốt lý trí; Thậm chí thích màu gì, thích ăn đồ ngọt hay đồ mặn, theo đuổi chủ nghĩa triết học nào… đều có thể trở thành “điểm cộng hưởng”. Hai ông trùm “số 1” và “số 2” năm đó sõi đời, kinh nghiệm phong phú, nhân cách quá đỗi phức tạp, “điểm cộng hưởng” nhiều tới nỗi không chuẩn, cũng khiến cho hai lộ tuyến “thần thánh” và “thần bí” thu gom đủ loại người, tính nết gì cũng có. 

Song có một đều là chắc chắn, ấy là ngọn lửa thủy tinh của 2 lộ tuyến đều tới từ mồi lửa cấp đặc biệt ngự trị trên thế giới. Bọn họ công nhận thân phận cái tôi của mình, tuyệt đối không thể là nô lệ và thú cưng cho ngoại tộc. 

Bảo sao Eric nói mồi lửa mới sinh ra không cần khảo sát. Không phải nói kẻ có được truyền thừa mồi lửa đều là người tốt mà là kẻ kế thừa mồi lửa mới sinh không thể nào là “lửa gian”.

Nếu như Quạ Đen đoán chính xác thì cách tìm ra “điểm cộng hưởng” nhanh nhất chính là để người ta chìm vào sự trải nghiệm của chủ nhân thủy tinh trắng lúc còn sống.

Vừa khéo, hồ sơ 3 vị đây Quạ Đen đều đã xem qua, vậy nên hắn sử dụng “số 4” có trải nghiệm đơn giản nhất trong đấy làm thí nghiệm, quả nhiên đã thành công. Hiện giờ trong dịch trạm “Ẩn Mình” đã có Thợ Thủ Công của chính mình.

Quạ Đen nhẹ nhàng bấm vào đế hoa ghim trên cổ áo, làm đóa hoa bìm bìm truyền tin kia rút vào nút áo. Hắn vừa ngẩng đầu đã trông thấy vẻ mặt ngập ngừng muốn nói lại thôi của Eric.

“Sao thế thuyền phó thân yêu?”

“Thuyền phó thân yêu” vặn vẹo mặt mày cứ như bất cẩn cắn phải quai hàm của mình ấy.

“Tôi nói thế này có khi là lo chuyện bao đồng…” Người trung niên mang theo vẻ do dự, “Cậu biết đấy, chúng ta thường hay ra ngoài làm nhiệm vụ, ai cũng hy vọng mình may mắn cả. Ở thánh địa có bao nhiêu là học thuyết số mệnh…”

“Mỗi một người đều có số mệnh được định sẵn của riêng mình, dù có bước đi thế nào thì cũng sẽ tuần hoàn tới điểm cuối, đúng không?” 

Giống như Sisyphus lăn đá vậy, giống như loài người và Bí tộc cùng với ma cà rồng không ngừng lặp lại con đường của loài người.

Quạ Đen nghe tiếng là biết anh ta sắp nói cái gì bèn vỗ vai Eric: “Anh muốn nói với tôi, y tới từ nơi tối tăm nhất, cuối cùng y sẽ dẫn tất cả những người ở gần mình tới nơi tối tăm, đúng chứ?” 

Eric có hơi ngại, anh ta cứ có cảm giác mình đang khích bác ly gián người ta ấy: “À... Ừ, thật ra cũng chưa chắc, chỉ là có ý kiến cho là như thế…” 

“Tôi biết.” Quạ Đen cười với anh ta.

Trước đây Gabriel chỉ quen với sợ hãi, giả dối và phản bội, tất nhiên là y sẽ bước vào môi trường mới, tiếp xúc với những thứ mới. Nhưng có giống thần ma hơn nữa thì từ đầu tới cuối y vẫn là con người, mà con người, về lâu dài thì sẽ tìm kiếm thứ mình quen thân trong thế giới mới mẻ. Có lẽ chỉ là chuyện nhỏ nhặt, người khác không để ý đến cũng sẽ khiến cõi lòng y méo mó thành hạt giống bội phản, kích thích cơn giận y từng trải qua cả đời. 

Nhưng người thông minh như Eric sẽ sớm phát giác ra dấu hiệu nào đấy rồi phản kích hoặc bỏ trốn, bổ sung trang bi kịch cuối cùng của Gabriel, biến điều giả tưởng thành sự thật. 

“Tôi biết chứ.” Quạ Đen khẽ thở dài, hắn không nói gì với Eric nữa mà quay người đi, nhìn về phía có tiếng bước chân bên nặng bên nhẹ truyền tới.

Người tới cả người quấn kín mít, trên đầu phủ khăn che mặt màu vàng đất. 

Tuy người này có thể đi lại, thế nhưng khung xương đã bị biến dạng nghiêm trọng, tứ chi mọc theo kiểu “trong đâm ra ngoài chọt vào” giống như thằng gù ở nhà thờ Đức Bà xứ Paris vậy, chợt nhìn tới có thể hù người ta phải giật bắn.

Quạ Đen cũng ngẩn ra thật.

“Là hai ngài “thần bí” đến từ Ẩn Mình có phải không? Thánh địa, thuyền Noah và người bên hiệp hội Bác Sĩ đều đã tới.” Người tới vừa mở miệng lại phát ra giọng nữ rất nhẹ nhàng, thật dịu dàng, nàng ấy gật đầu với Eric trước, “Trưởng lão Honey đang đợi ngài trong đó.”

Sau đó lại quay về phía Quạ Đen, đánh giá hắn chốc lát: “Ngài chính là trưởng dịch trạm Ẩn Mình nhỉ, trẻ hơn so với trong tưởng tượng của tôi nhiều lắm. Hi vọng dáng vẻ của tôi không dọa tới ngài… Tôi là Martha, người canh cổng “thung lũng Đen”.”

Lần đầu tiên Quạ Đen nghe thấy “thung lũng Đen” là ở trong dịch trạm của Lạc, khi đó Honey hãy còn là đội trưởng tuyên phán, nhốt những kẻ có liên can tới việc mưu hại trưởng dịch trạm tiền nhiệm vào “thung lũng Đen”. Khi đó Quạ Đen còn nghĩ đấy là chỗ ngục giam làm khổ sai gì gì đó, mãi tới khi có được “tri thức” của trưởng dịch trạm Ẩn Mình tiền nhiệm, hắn mới ngộ ra là trí tưởng tượng của mình quá nghèo nàn.

Chỉ có ngồi phương tiện giao thông là tạo vật Thợ Thủ Công đặc biệt mới có thể đến bên ngoài thung lũng Đen. Nơi đây là rừng sâu nguyên thủy, không thấy được ánh mặt trời. Trong rừng rậm vô biên vô hạn vọng lại tiếng động vật nào đó cứ như tiếng quỷ núi khóc đêm trong lời đồn. Lúc này trời đã tối, rừng cây bốc lên tầng sương mù, tầm nhìn xa chỉ có 2 3 mét, thi thoảng trong bụi cỏ ven đường vang lên tiếng sột soạt, cũng không biết là rắn kiến trùng độc gì nữa.

Người lạ không ai dẫn lối đi vào, nhanh thôi sẽ bị khu rừng này cắn nuốt. 

Cũng giống như tất cả dịch trạm và trấn nhỏ, thung lũng Đen cũng được xây dựng trên nền tạo vật Thợ Thủ Công. Thế nhưng tạo vật Thợ Thủ Công ở đây không phải để an toàn thoải mái, nó có hai tác dụng chủ yếu: Một là đảm bảo kẻ bị giam vào mãi mãi cũng không thoát ra được, hai là tinh luyện vật liệu có hại. 

Thung lũng Đen giống một chiếc dạ dày, không ngừng tiêu hóa con người và các loại vật liệu.

Mồi lửa phạm tội một khi bị giam vào đây, sức mạnh mồi lửa của gã sẽ biến thành một phần của thung lũng Đen, mồi lửa càng mạnh thì thung lũng Đen cũng sẽ càng mạnh. Dù là cấp 3 hay cấp 4 thì cũng sẽ không bao giờ chiến thắng được bản thân mình… Còn tù nhân mồi lửa một khi tiến vào thung lũng Đen thì sẽ mau chóng bị xử tử bởi cách đặc biệt, thu hồi vật lưu lại mồi lửa. 

Phạm nhân bình thường sẽ làm khổ sai ở đây ngày qua ngày.

Tạo vật Thợ Thủ Công cần dùng số lượng lớn nguyên vật liệu là thân thể Bí tộc và ma cà rồng, những thứ ấy luôn có độc đối với con người. Thung lũng Đen đóng kín chính là nơi lắng đọng lại độc tố. 

Tạo vật Thợ Thủ Công chính quy cấm sử dụng vật liệu từ cơ thể con người làm “thuốc trung hòa”, vì vậy thứ làm ra ít nhiều sẽ gây hại cho con người thì nói chi tới quái vật khổng lồ như thung lũng Đen. Có rất ít phạm nhân có thể sống quá 2 năm, tinh thần và thân thể chúng đều sẽ nhanh chóng bị dị hóa. 

Mà nơi đây đâu chỉ có phạm nhân, còn cả “người canh cổng” quản lý phạm nhân nữa.

Người canh cổng thung lũng Đen ở trong môi trường có độc năm này qua tháng nọ, ở bên phạm nhân tuyệt vọng phát điên, dù có hiệp hội Bác Sĩ cung cấp thuốc thang và dụng cụ bảo hộ thì cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

“Người canh cổng” là hạn ngạch bắt buộc được chia cho các khu, các phương thế lực giống như đi lính. 

Quạ Đen hoàn hồn: “Không, quý cô, trên người ngài đeo đầy huân chương… Tôi chỉ không ngờ vô danh tiểu tốt như chúng tôi cũng quấy rầy tới ngài phải đích thân ra mặt.” 

Tay Martha đong đưa ngọn đèn bão, nàng vừa dẫn bọn họ đi vào vừa cười nói: “Ngài là hướng “Cực lạc” ư, hỡi quý ngài nhỏ tuổi đẹp đẽ?”

Chỉ có “Cực lạc” mới dẻo miệng thế. 

“Không phải, tôi tạm tính là “Sợ hãi” nhỉ,” Quạ Đen bình tĩnh đáp lời, “Cai ngục trưởng.”

Eric đạp phải cục đá, kế đấy kinh ngạc ngẩng đầu lên. 

Martha đưa lưng về phía hai người họ chợt dừng bước chân. 

—Hoa trên vách tường ám chỉ người nhút nhát, hướng nội. Họ sẽ tham gia các hoạt động tập thể nhưng cũng sẽ giữ khoảng cách với đám đông.Rãnh Mariana là rãnh đại dương sâu nhất trên Trái Đất, và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất. Rãnh có chiều dài khoảng 2.550 km (1.580 dặm) nhưng chiều rộng trung bình chỉ vào khoảng 69 km (43 dặm). Phần đáy của rãnh này thấp dưới mực nước biển một khoảng cách lớn hơn nhiều khi so với đỉnh Everest ở trên mực nước biển.Trong thần thoại Hy Lạp, Sisyphus hoặc Sisyphos là vị vua của Ephyra (nay là Corinth). Ông đã bị trừng phạt vì sự xảo quyệt và gian dối của bản thân bằng cách buộc phải lăn một tảng đá khổng lồ lên đồi. Tảng đá này sẽ tự lăn xuống mỗi khi nó gần đến đỉnh, bắt Sisyphus phải lặp lại việc lăn đá cho đến muôn đời.Đế hoa:

Đèn bão:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.