Ngay cả với Quạ Đen thì đấy cũng là một lần trải nghiệm đủ kỳ dị.
Cai ngục trưởng Martha là “hoạt tử nhân” duy nhất mà hắn từng gặp ở cả hai đời, mà điều này lại có nghĩa là hắn không phải dùng cách gần như là “bám thân”, đọc tin tức bằng cách “trải qua chết chóc”.
Quý cô Martha đích thân đứng trước mặt hắn, nói rõ mọi chuyện với hắn.
Cảm động đất trời! Đấy là chuyện mà bao nhiêu bên A còn sống nhăn răng cũng không làm được đấy!
Sau khi Quạ Đen tới nơi cai ngục trưởng táng thân thì “hợp đồng khế ước” cũng đã chủ động sinh thành.
Di nguyện của cai ngục trưởng là: Phó thác thung lũng Đen cho người thích hợp.
Mà cũng chính vào khoảnh khắc nàng quyết định đưa Quạ Đen tới dưới gốc cây nguyệt quế thì di nguyện cũng đã được thực hiện.
Bởi vì di nguyện của cai ngục trưởng đạt thành nên sau khi khế ước sinh thành thì cũng biến mất, Quạ Đen có được món quà nàng tặng - Bản thân thung lũng Đen. Lại vì phó thác thành công thung lũng Đen cho Quạ Đen mà di nguyện của cai ngục trưởng đã được hoàn thành.
Nhất thời chuyện này cũng không rõ là con gà có trước hay quả trứng có trước nữa. Tóm lại, trước sự chứng kiến của cái chết, điều này đã hình thành nên một vòng tròn khép kín thần kỳ.
“Thợ Thủ Công lậu và Bác Sĩ chui có cứ địa, tổ chức của riêng mình.” Giọng nói của cai ngục trưởng truyền tới trong gió, “Đó đều là lũ liều mạng, sẽ không ở cố định một nơi, tọa độ của bọn họ cũng không ngừng di chuyển, khá giống với suy nghĩ lắp “Ẩn Mình” lên xe tải của cậu đó. Bọn họ bán đồ thông qua con buôn lang thang giảo hoạt, tạo vật Thợ Thủ Công và thuốc của Bác Sĩ vẫn luôn lưu thông trên thị trường… Cây Súng Nghiệp Hỏa của Honey là lúc trước Thợ Thủ Công lậu cải tạo lại từ món hàng lậu bên ma cà rồng.”
“Vật tư sinh hoạt và nguyên vật liệu chế tạo đều qua tay tôi, không gian ẩn giấu ở nhà kho phía bắc thung lũng Đen có cửa ngầm, là để bọn họ ra vào… chậc, hai hiệp hội lớn hận bọn họ thấu xương, có nằm mơ cũng muốn nhốt đám Thợ Thủ Công lậu và Bác Sĩ chui đó vào thung lũng Đen, sao lại không tính ước mơ của bọn họ thành sự thật cho được đây?”
“Tôi với băng cống ngầm đó là quan hệ cộng sinh, sẽ không phản bội lẫn nhau. Nhưng bên đó cũng giống với người canh cửa thung lũng Đen, chưa từng gặp tôi. Lúc trước tôi đều lợi dụng bản thân thung lũng Đen, trực tiếp trao đổi với bọn họ, vậy nên cậu cũng không cần thiết phải ra mặt, bọn họ sẽ không biết thung lũng Đen đã đổi chủ đâu… Đó cũng là người của cậu.”
“Con búp bê này còn dùng được, nếu cậu không muốn để lộ chính mình thì để nó tiếp tục biến thành bộ dạng của tôi đi. Thung lũng Đen biết phải sắp xếp cho ả ra sao.”
“Cuối cùng, có thể mong cậu giữ lại gốc nguyệt quế này không? Nó đã hơn 50 tuổi rồi, còn là do Chị Gái trồng vào năm đầu khi tới làm người canh cửa. Không… không cần cố ý trông nom đâu, tự thung lũng Đen sẽ nuôi sống nó.”
“Cảm giác thật mới mẻ, tôi thật sự giống những kẻ đã bán linh hồn của mình cho ác ma trong những truyền thuyết nhỉ.” Đó là câu nói cuối cùng mà cai ngục trưởng để lại.
Rồi con búp bê xấu xí nàng thao túng rơi xuống đất, không còn phát ra âm thanh nào nữa, ý thức Martha gắng gượng tới bây giờ đã vĩnh viễn tiêu tan.
Tin tức của cả thung lũng Đen đổ vào đầu Quạ Đen: Nơi này giam giữ bao nhiêu người, vào đây vì lý do nào, tin tức về mỗi một người canh cửa, số lượng vật liệu lọc sạch, hướng đi… cùng với chuyện gì đang diễn ra ở các nơi trong thung lũng Đen.
Thậm chí hắn có thể nghe thấy hiện trường xét xử ở tòa án, trưởng lão Damianos lúc trước nổi bật giờ đang đi qua đi lại, lớn tiếng chủ trương nên đưa ngọn lửa thủy tinh trong hiệp hội Thợ Thủ Công vào giám sát, quản lý ở cứ địa mới do thần bí làm chủ, “là người của tôi nắm đầu lũ sâu mọt đó ra” vân vân và mây mây.
Vậy là ý nghĩ của hắn khẽ động, mặt đất chỗ đình xét xử lập tức biến hình, trưởng lão Damianos đang khoa chân múa tay lập tức bước hụt, bay cùng nước miếng văng tứ tung tới chỗ bà cụ Honey, dập đầu chúc mừng năm mới với bà cụ.
Càng kỳ dị là thung lũng Đen không hề biến lại “vật chết”.
Khoảnh khắc tạo vật Thợ Thủ Công mũi nhọn dung hợp với Martha dường như đã thoáng chạm đến cảnh giới “Thuật luyện kim” của số 4 năm ấy. Martha đi rồi, song linh tính nàng để lại hãy còn đấy.
Thật ra, theo một nghĩa nào đó thì Bí tộc và ma cà rồng cũng là một loại “tạo vật Thợ Thủ Công”. Năm ấy, số 4 cự tuyệt cái chết, gã hiến tế thân mình để tạo thành “Bóng ma”, bào chế ra Bí tộc và ma cà rồng sinh ra từ trong thi thể và mẩu cặn, không ngừng sinh sôi nảy nở trong bóng đêm.
Mấy trăm năm sau, người kế thừa số 4 cũng hiến tế thân mình, cải tạo ra tạo vật Thợ Thủ Công “thung lũng Đen” trên cơ sở của người đi trước, giao cho nó sinh mạng cùng linh tính. Thung lũng Đen cắn nuốt “độc tính” còn sót lại trên những mẩu tay chân của Bí tộc và ma cà rồng, vừa hay giống với quá trình tách “Bóng ma”.
Thậm chí vào khoảnh khắc khế ước đạt thành, Quạ Đen có thể cảm nhận được tâm tình của nó từ những nhành cây ngọn cỏ xung quanh.
Ở xã hội loài người nơi khu Đuôi, “thung lũng Đen” chính là biểu tượng cho khủng bố, là danh từ thay thế cho luyện ngục. Thế nhưng giờ đây, trong cảm giác của Quạ Đen, sinh vật khổng lồ này lại hệt như chú cún nhỏ, còn là cái loại chót đuôi biết run run nữa kìa, nó vừa mắc cỡ vừa muốn được sáp lại gần.
Đầu tiên là mấy viên đá tự động lăn tới dưới chân hắn dù chẳng có gió. Trong thung lũng bỗng ở đâu nổi gió, “vù” một tiếng, đưa hương hoa nguyệt quế nồng nàn và sương mù ẩm ướt tới trước Quạ Đen, ập vào mặt hắn. Chắc thấy Quạ Đen không phản cảm, cả thung lũng đều bắt đầu nhảy nhót, mấy gốc cây bên vách chân núi run loạn xạ, chỉ vàng kim trên bảng thông báo nhảy lên, nơi sâu thẳm trong thung lũng cũng rì rào run theo.
Đám tội nhân đang làm khổ sai trong thung lũng ngơ ngác ngước lên, người canh cửa tuần tra giương mắt nhìn nhau, thần thánh, thần bí và Bác Sĩ đang chút chít trong đình xét xử đều đồng loạt bịt miệng, đại diện Bác Sĩ nhạy cảm là người đầu tiên ngẩng đầu: “Động đất à?”
“Suỵt…” Dưới gốc nguyệt quế ở chỗ cao nhất trong thung lũng Đen, Quạ Đen giơ một ngón tay ra, đặt dưới môi, “Khẽ tiếng một chút.”
Nháy mắt, hết thảy đều trở lại bình lặng, người canh cửa định chạy đi vào đưa tin còn chưa kịp hạ bàn chân vừa nhấc lên xuống thì gió trong cả thung lũng đều ngừng lại, mây cũng ngừng trôi, lặng ngắt cả vùng, cả tiếng chim chóc kêu côn trùng gáy cũng chẳng nghe thấy nữa!
“Được rồi, có mắng mày đâu.” Quạ Đen giơ tay vỗ gốc nguyệt quế, “Bình thường chút là được rồi, chọn mấy nhành hoa nở đẹp nhất cho tao đi.”
Cây nguyệt quế vặn vẹo ngay tức thì, khi thì rủ bên này, lúc lại rủ bên kia như kẻ mắc chứng sợ hãi lựa chọn ấy, chỉ sợ thứ dâng lên lại khiến chủ nhân bất mãn.
Quạ Đen vừa chọn chọn lựa lựa vừa mở tạo vật Thợ Thủ Công dùng để liên lạc trên cổ áo ra lần nữa.
Tim hoa còn chưa nở hết thì giọng Gabriel đã truyền tới: “Em ở đâu?”
Quạ Đen khựng lại, rồi mới cất giọng nghi hoặc như là vô tri vô giác: “Thung lũng Đen đó, không phải trước lúc đi đã nói với anh rồi sao? Không nghiêm túc nghe giảng phải không?”
Gabriel đầu kia im lặng trong giây lát một cách ảo diệu.
“Chỗ quỷ quái này, gió lớn ghê.”
Quạ Đen lầm bầm, thung lũng Đen ấm ức nhưng hiểu chuyện lập tức vây lấy hắn, nhấc lên cơn gió xoáy quỷ khóc sói tru, cuốn bay dây buộc tóc đã bị chính hắn bứt cho đứt.
“Phì,” Quạ Đen phun mái tóc dính vào miệng mình ra, “Đúng rồi. Chỗ này có đồ tốt, mau kiếm cái lọ hoa cho tôi… cái nào cũng được hết, tôi tin tưởng khiếu thẩm mỹ của anh… anh thích nhiều hoa hay nhiều lá hơn…”
Trước cái nhìn sợ hãi của Liszt, Gabriel thu hồi bông hoa liên lạc vào lòng bàn tay, từ nghiệp hỏa sôi trào biến về thân máu xác thịt 36 độ.
Trước mặt hai người họ là Lạc còn đang ù ù cạc cạc - Lạc mới đi khám bệnh theo nghĩa vụ cho trấn nhỏ gần đó về.
Trưởng dịch trạm trẻ tuổi đã từng hận cha vì ông đã chọn lộ tuyến “Bác Sĩ” cho cậu, chưa bao giờ chịu tốn tâm tư, ngay cả dược vật cấp thấp tử tế cũng chẳng làm được mấy món. Giờ cậu chỉ đành học bù, bắt lấy hết thảy mọi cơ hội mài giũa mồi lửa.
Rõ ràng hành trình của Lạc không báo với bất kỳ ai, thế nhưng dường như Gabriel có năng lực dự đoán gì vậy, chuẩn xác bắt gặp cậu.
“Tìm tôi có việc gì à?” Không có “Quyến rũ” tác oai, mồi lửa tỉnh táo rất cảnh giác, nhất là khi trên người Gabriel có hơi thở không mấy hay ho.
Gabriel ngẫm nghĩ: “Xin hỏi trưởng dịch trạm, chỗ nào có lọ hoa?”
Lạc: ?
Có được đáp án “Hình như hồi trước Zoey có, lát tôi tìm thử rồi đưa qua cho anh”, Gabriel lịch sự gật đầu cảm ơn cậu rồi quay về. Dọc đường, đại thiên thần còn thuận tay bắt lại cái mũ bị gió cuốn bay của lão Ethan, không đợi lão chạy tới, y đã chụp cái mũ lên đầu con chó yêu của lão: “Đừng khách sáo.”
Lão Ethan và con chó: “...”
Cảm xúc cuộn trào lắng xuống, Gabriel có thể cảm giác được giống như khi y ăn hết miếng bánh kem nhỏ với thi thể của “Quyến rũ” vậy. Nhưng lòng y không “trống rỗng” như lúc trước, dường như có thứ gì đó chậm rãi hiện ra rõ ràng cùng với nó.
“Hắn không phát hiện ra sợi tơ nhện trên dây buộc ư?” Suy nghĩ này hiện lên như bọt nước rồi lại vỡ “bụp” trên mặt biển lặng.
Không. Nếu không biết gì hết thật thì sẽ không nhận cuộc gọi này.
Thật ra Quạ Đen am hiểu tự vui vầy với mình hơn, nếu không cần thiết thì sẽ không có ham muốn chia sẻ lớn tới vậy.
Vậy sao lại phải vờ như không biết.
Dường như hắn đang thông qua cách thức đó để nói “tôi biết, nhưng không thích, lần này thì thôi, lần sau đừng thả vào nữa”.
Bước chân của Gabriel chợt dừng lại, Liszt nhắm mắt theo sau phanh gấp theo ngay.
Gabriel: “Cậu cứ theo tôi làm gì vậy?”
Liszt nghĩ thầm: Anh trùm, ngài không nói gì đã xách vật thiên phú ma cà rồng đi mất, tôi còn tưởng là đi uy hiếp bác sĩ Lạc, ép người ta mở đường tới thung lũng Đen… Không theo chắc đóng một búa chết tươi mất.
“Phòng hờ lỡ như.”
Gabriel bày ra vẻ mặt vô tội nhìn cậu ta.
Hồi Liszt còn ở cạnh Honey thì đã có một dị năng, chỉ nhờ trực giác thì cậu đã biết lúc nào mình nên kẹp đuôi sống tạm, lúc nào có thể sáp tới làm nũng chơi xấu.
Lúc này, cậu ta cảm thấy Gabriel có thể trò chuyện vài câu, sẽ không hơn thua với mình. Thế là cậu ta to gan oán trách: “Anh trùm, anh có biết nhiều lúc anh dọa người ta lắm không?”
Gabriel khó hiểu: “Tất nhiên biết chứ.”
Liszt: “...”
Được ha, ngài biết cách làm người thật ha!
Chú em Cực lạc nghẹn mấy hơi gió lạnh.
“Sao phải như vậy chứ, bọn tôi nhiều lúc chả dám nói chuyện với anh." Liszt chân thành đưa ra nghi vấn, “Tất nhiên có đôi khi chắc anh cũng không muốn nhiều lời với bọn tôi, vậy còn thuyền trưởng đại nhân thì sao?”
Gabriel lại liếc nhìn cậu ta.
“Ờ thì… con nhện kia á, anh bỏ vào người thuyền trưởng đại nhân có phải không?” Cực lạc có điểm sinh mệnh dồn hết vào “EQ” lập tức nhận được ý “nói tiếp đi”, cậu ta than một hơi, “Cái thứ ấy… í, âm u, đáng sợ lắm, thuyền trưởng đại nhân mà biết thì sẽ không giận chứ?”
Gabriel: “Ừm? Nếu là cậu thì cậu có giận không?”
Liszt lắc đầu như trống bỏi, biểu diễn cảnh tượng “giận mà có dám nói gì đâu” tại chỗ: “Không dám không dám, tôi không dám.”
Gabriel cau mày: “Hắn cũng không giận các cậu.”
Liszt không chút xấu hổ: “Không chấp nhặt với chúng tôi đó.”
Gabriel chợt khựng lại, ngay khoảnh khắc ấy, y chợt thông suốt, biết được cái cảm giác nói không rõ kia tới từ đâu.
“Người bông gòn” hàng thật sẽ không thể nào sát phạt quyết đoán, chắc chắn Quạ Đen không phải là kiểu không biết nóng giận. Thế nhưng dù y có ép bức trắng trợn, thăm dò ra sao thì Quạ Đen cũng chưa từng nói nặng tiếng nào, cho dù là từ chối thì hắn cũng sẽ dịu dàng để đường quay lại.
“Không chấp nhặt với… chúng tôi.” Thật nhẹ nhàng, Gabriel cắn lại lời của Liszt lần nữa.
Cứ như ở trong lòng người nọ, y là đứa trẻ yếu ớt, cần được chăm bẵm, bao dung gì đó vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]