Damianos là hạng cáo già bậc nào, ý thức được có thể mình sẽ bị cuốn vào rắc rối thì gióng ầm trống lui binh ngay. Nhưng hễ ông già ngửi thấy có chỗ tốt thì sẽ hóa Khoa Phụ đuổi theo mông ruồi, khả năng chấp hành oanh liệt.
Ông ta làm việc còn hoang dã hơn chiêu của Honey, kiến nghị giảm phân đoạn cãi nhau, giản lược thẳng hai bước “thuyết phục” và “đàm phán”, giả truyền mật lệnh của thánh địa, quyết tiền trảm hậu tấu. “Thánh địa” nhận được tin tức còn muộn hơn cả “thuyền Noah”, mắt thấy bát nước đổ đi khó hốt lại thì còn làm được gì nữa? Chỉ có thể nhắm mắt bóp mũi, cho hai vị trưởng lão chỗ đứng.
Tạo vật của Thợ Thủ Công có thần kì hơn nữa thì cũng chỉ là công cụ nhân tạo, là công cụ thì có thể “tắt máy”. Thần kỳ như “Ẩn Mình”, một khi bị lộ ra thì cũng chẳng hơn gì cánh cửa giấy.
Đoàn trưởng lão 5 người, mười mấy danh tượng cao cấp của hiệp hội, đến chút gió còn chẳng nghe đã bị diệt sạch, thậm chí có người còn bị xách cổ lôi ra khỏi ổ chăn. Sau đấy, quả nhiên đúng như Damianos dự đoán, có con cá lọt lưới muốn lấy an nguy của toàn bộ dịch trạm và trấn nhỏ ra uy hiếp, kết quả mới lẻn vào tầng hầm chứa “chìa khóa dự phòng” đã bị tiểu đội mồi lửa thủ ở đấy bắt quả tang, tội tăng một bậc.
Vào lúc nửa đêm, Eric nhanh chóng di chuyển qua lại giữa xã hội loài người và thành phố dưới lòng đất, lấy được công cụ đã chuẩn bị sẵn để khởi động lại Ẩn Mình ở thánh địa từ chỗ bà Honey. Không gian trong Ẩn Mình được mở ra lần nữa, tạm thời để ở thùng xe tải dự phòng chỉ là không “ngoan ngoãn” như trước, thân xe chỉ là vật chứa, không cách nào kiến lập quan hệ với Ẩn Mình.
Quạ Đen mở căn phòng đơn ở ngoài Ẩn Mình cho Mark, lại cho chú gấu con ngây thơ mịt mờ một ly… một thùng sữa bò.
Gấu con học theo tụi Tháng Năm, cũng tôn hắn làm “thuyền trưởng đại nhân”. Móng vuốt to đùng ôm “cái ly” dung lượng 2 lít, người Gấu nhỏ tuổi gọi Quạ Đen lại, cứ ngập ngừng mãi.
Cậu đã 20, dịu dàng lại ngu xuẩn. Cậu biết chỉ cần mình không nghĩ tới anh chị cha già đã biến mất thì có thể an tâm say giấc nồng, sống mà chẳng có khổ đau. Mark chỉ muốn cuộn người lại vẽ vời, người ta kêu gì thì làm nấy, chỉ cần cho cái ăn, không đánh mình là cậu có thể vờ như ngoài đó chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Ngày trước các gia thần đều rất phối hợp với cậu, thế nhưng “mấy quả mọng” tuổi còn nhỏ hơn cả cậu lại chẳng được chu đáo thế.
Hoa Nhài vừa bày ra vẻ mặt dữ tợn viết kiểm điểm vừa thẳng thắn kể lại tường tận tình hình khu 7 thành phố dưới lòng đất cho tụi nhóc nghe. Thùng xe tải chỉ to có bấy nhiêu, người Gấu có muốn làm bộ không nghe thấy cũng không được. Miệng vết thương mình cẩn thận tránh bị cơn gió ngang qua thổi bong da thịt, cơn đau kịch liệt chẳng hề báo trước làm cậu muốn nấp về tập vẽ theo bản năng. Thế nhưng tập vẽ cũng mất rồi, rốt cuộc cậu cũng chạm mặt vận mệnh của mình, oan gia ngõ hẹp, có muốn cũng chẳng tránh khỏi.
“Sao vậy?” Thuyền trưởng đại nhân tốt tính nghỉ chân, chẳng nhìn ra hắn một súng bắn chết ma cà rồng chút nào.
Nhìn dáng vẻ bất an không có tiền đồ của Mark, thuyền trưởng đại nhân lại an ủi: “Tạm thời sẽ không có ai đuổi giết nhóc đâu, nhưng nhóc trông bắt mắt thật, dạo này e là không tiện xuất đầu lộ diện ở thành phố ngầm. Ngoài kia sẽ loạn một trận, chờ qua giai đoạn này, nếu nhóc muốn thì anh sẽ nghĩ cách đưa nhóc ra biển.”
Thế nhưng cậu không muốn đi, biển rộng mênh mông, thân gấu lẻ loi, chỉ có thân thích mình không quen và hoàn cảnh lạ lẫm, đến cả một gia thần linh miêu cũng không ở bên.
Dường như thuyền trưởng đại nhân vừa nhìn đã thấu tỏ linh hồn cậu, hắn kiên nhẫn hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Mình nên làm gì đây?
Người Gấu con muốn hỏi thế rồi lại nhớ chú linh miêu từng nói đừng có hỏi câu như thế, để người ta nghe thấy, không lợi dụng thì cũng sẽ cười nhạo mình thôi.
Vậy là lời đến bên môi lại bị Mark đè lại thành tiếng hỏi khẽ: “Có thể mua cho em cuốn tập tô vẽ hay không?”
Hình như thuyền trưởng đại nhân thở dài, nói tiếng “được thôi”, sau đó hắn biến mất trong không gian mà người Gấu không vào được.
Thiếu niên viết kiểm điểm và đám người lớn tâm tình phức tạp ở bên nhau, mệt mỏi quay vào không gian Ẩn Mình. Bọn họ xử lý vết thương qua loa, ăn sơ dăm ba miếng, không kịp bàn lại, thảo luận đã ai về nhà nấy nghỉ ngơi sắp xếp.
Tất cả mọi người đều gần như quay mòng mòng suốt 24 giờ trong tình trạng căng thẳng cao độ liên tục. Người khác còn tạm, tuy nửa đêm trước bị gọi dậy nhưng tốt xấu gì cũng ngủ được tí chứ Quạ Đen đánh thực địa đã hơn 2 ngày không chợp mắt… Buổi tối 2 hôm trước hắn lại còn mất ngủ nữa.
Hắn lại nghĩ nhiều việc, vẫn luôn kiên trì tới lúc dàn xếp cho mọi người trong dịch trạm xong, đầu óc đã sắp cháy khô, cũng chẳng lo được ai vui hay không nữa.
Về nhà tắm một cái, còn chẳng nhận ra là vừa đánh vật với nước, Quạ Đen cũng không biết mình có lau người chưa, quấn cái gì đã tùy tiện tìm cái ổ thì thần trí “đứt xích”. Nhưng rồi ngủ chưa tới một giờ, hắn lại giật mình tỉnh dậy vì cơn ác mộng: Hắn nằm mơ thấy mình chưa tắt bếp, đáy nồi cháy thủng cả lỗ.
Quả mọng mơ màng chửi “mả mẹ” rồi bật dậy, người đã chẳng còn ý thức nữa. Hắn chạy hết mấy bước mới nhớ ra mình làm méo gì có bếp: Sau khi đến thế giới này, hắn không phải đang bận việc thì là đang chuẩn bị bận việc, đừng nói xuống bếp, tới nước còn chưa đun bao giờ, toàn sống nhờ thức ăn nhanh với người khác bón cho.
Lúc này đây, đôi chân trần hoang mang đạp xuống đất, hắn có chút mịt mờ, không biết sao mình lại có cơn mơ như vậy.
Chả lẽ tiềm thức đang nhắc hắn có tai họa ngầm nào chăng?
Lúc này, lý trí của Quạ Đen cũng chỉ sạc từ 1% lên đến 5%, còn chưa thoát khỏi “vùng cảnh báo lượng pin yếu”, hắn khó nhọc khuấy đầu óc mình, suy nghĩ hết một lượt từ Bí tộc tới ma cà rồng. Quạ Đen nghĩ là mình đã nhớ ra thứ mình cho rằng “tai họa ngầm” là gì: Đúng rồi, còn một xe vật thiên phú kìa.
Vật thiên phú thuộc về vật phẩm độc hại đối với con người, một khi cất giữ không thỏa đáng, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó. Thế là trưởng dịch trạm lên tinh thần, vác theo quầng mắt xanh như ma với quả đầu tóc rối bời ra khỏi cửa, kiểm kê kiểm tra kĩ đống vật thiên phú đó, đảm bảo toàn bộ vật nguy hiểm đều ở vào trạng thái phong ấn.
Cuối cùng hắn mở chiếc vali xách tay khá nặng ra, phát hiện trong đống vật thiên phú có vali đá sinh mệnh lẫn vào.
Chắc là nó bị Liszt hay Tấn Mãnh Long gì đó cầm nhầm theo lúc hoảng, cũng có khi là Gabriel trông thấy thì coi là đặc sản, tiện tay xách về. Tóm lại là vali đá nằm đìu hiu trơ trọi ở một góc không mấy bắt mắt, nhìn như hàng tặng kèm trong đợt đại hạ giá ở siêu thị.
Quạ Đen ngẩn ra, không khỏi bật cười, hắn nhớ tới trận phong ba này bắt nguồn từ đá sinh mệnh người Sói buôn lậu. Ai cũng nghĩ bọn họ bắt được “Khế ước sống” Mark ắt sẽ lao vội tới đá sinh mệnh, kết quả mồi câu thật giả làm hết đám này tới đám khác nối nhau nhảy ùm xuống hố, cả tên đào hố cũng sảy chân ngã chết rồi. Đá sinh mệnh làm “kẻ khởi xướng” thì chẳng trông thấy lấy một viên… tới chỗ này thì lại thành hàng tặng kèm.
Nghĩ tới còn bao nghi vấn với đá sinh mệnh, Quạ Đen bèn xách mỗi vali đá sinh mệnh ra, mang về phòng mình.
Nhân lúc cơn buồn ngủ hơi thuyên giảm, hắn quyết định bật đèn nghiên cứu một chút.
Kết cấu đá sinh mệnh có độ cứng hữu hạn so với gạch nung, nếu như là thú lớn như người Gấu người Sói thì có thể tay không bẻ nát. Vali đá sinh mệnh này tới từ sở An ninh của ma cà rồng, có vẻ là “phiên bản của chính phủ”, đá trong vali đều theo quy cách, to cỡ trứng cút, tiện cho việc mang theo bên mình
Quạ Đen ngẫm nghĩ rồi thử ngưng tụ sức lực mồi lửa thật mảnh trên đầu ngón tay, đánh vào lại chẳng có phản ứng gì. Hắn lại bắt chước Bí tộc, lấy giũa mài ra chút, nhấp vào miệng, đợi qua 5 phút, đã không có cảm giác “sức mạnh đá sinh mệnh được kích hoạt” đã đành, lại còn bắt đầu thấy buồn ngủ nữa chứ.
Hắn ngái ngủ, gần như gục đầu xuống bàn, phải kéo lại: Quả nhiên, trước mặt đá sinh mệnh, con người y hệt vật liệu cách điện.
Cơ mà nghe đâu ma cà rồng sinh ra nhờ vào đá sinh mệnh, sau khi chết, thi thể lại có thể chiết xuất ra đá sinh mệnh. Thế thì nếu nhìn bằng con mắt trái có thể xuyên thủng tử vong, liệu sẽ nhìn thấy chút gì chăng?
Lúc này Quạ Đen thiếu ngủ trầm trọng, đã có hơi bất cẩn, bắt được suy nghĩ này cũng không chịu nghĩ kỹ đã thực thi ngay. Cố tách hai mi mắt tương tư nhau ra, đồng tử của hắn mới chậm nửa nhịp mà biến hình, sau đó hắn chìm vào một vùng đen kịt…
Lúc Gabriel ngâm mình trong sức mạnh ma cà rồng, tố chất thân thể cũng không kém ma cà rồng đích thực là bao, mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng được. Chỉ là tới cả khi hang ổ của hiệp hội Thợ Thủ Công đã bị tận diệt, y vẫn còn chưa tiêu hóa xong cảm xúc lạ lẫm ấy… Đáng giận hơn là Quạ Đen bình thường “thấy rõ” còn hơn “Thấy rõ” lại không hề phát hiện ra.
Gabriel vốn muốn yên tĩnh một mình, đêm hôm khuya khoắt, y tựa cửa sổ, ngẩng đầu lên thì phát hiện đèn trong phòng trưởng dịch trạm cách đó không xa sáng lên.
Người chỉ cần ngủ một chút vậy à?
Y cau mày, lúc trước có nghe “cái chết chính là anh em của giấc ngủ”, chả lẽ người ghi chép cái chết này cũng có chỗ đặc biệt về mặt ngủ nghỉ?
Cơ mà nếu Quạ Đen đã tỉnh rồi thì Gabriel cũng lập tức dừng lại chuyện suy nghĩ, cứ ép hỏi thẳng thôi. Thế là y quen cửa quen nẻo đi qua con phố nhỏ, tới nhà trưởng dịch trạm.
Vì trái tim mạnh khỏe của trưởng dịch trạm, y còn chu đáo tiện tay gõ cửa, báo cho chủ nhà mình đã giá đáo, sau đó đẩy cửa vào luôn: “Cậu…”
Một chân còn ngoài cửa, y đã nghe thấy tiếng “bịch”.
Quạ Đen cầm một viên đá nhỏ, cả người mềm oặt trượt xuống mặt bàn, cánh tay mất khống chế rủ xuống, đánh đổ chiếc ly.
Gabriel khựng lại, ngay giây sau, bóng y lóe lên, người đã tới trước bàn sách.
Quạ Đen không biết mình nằm mơ rốt cuộc cũng đã tỉnh khỏi cơn mơ nữa.
Vào khoảnh khắc con mắt trái phản chiếu cái chết của Quạ Đen nhìn vào viên đá sinh mệnh đại diện cho “sinh mệnh”, sinh tử giống như vòng tròn khép kín. Viên đá tựa như luân hồi này đã truyền tải hết thảy từ sự sống tới cái chết, chết rồi lại phục sinh suốt mấy trăm năm qua vào thần trí hắn, hàng tỉ ma cà rồng sinh ra rồi lại chết đi, vẽ ra những ranh giới yêu ghét phức tạp theo tháng năm. Đừng nói “não” người, có là siêu máy tính chủ cũng không có bộ nhớ trong lớn thế, tích tắc, thần trí của Quạ Đen đã tan tác.
Thần hồn bị va chạm bạo lực, lần này đầu óc hắn thật sự nhão nhoẹt, trong cơn chấn động mãnh liệt, có thứ gì ầm ầm rách toạc, ký ức bị phong kín nơi sâu thẳm nhất lộ ra ngoài.
Hắn nhớ ra mình là ai, cũng nhớ ra thế giới 500 năm về trước.
Đúng, thế giới của hắn cách nay ít nhất cũng đã 500 năm.
Đó là thế giới loài người hoàn toàn khác với bây giờ, trí tuệ nhân tạo, khu phố cyber phát triển trình độ cao, khoa học kỹ thuật đổi mới còn nhanh hơn dân trung học đu idol đổi “đầu tường”. Sản phẩm số mà ma cà rồng dùng vây giờ làm Quạ Đen cảm thấy thân quen, thật ra phải là sự thân quen kiểu hoài niệm… Mấy thiết bị cũ xì đó toàn là thứ hắn nhìn thấy lúc còn bé.
Mà bên kia, “thủy tinh đen” xuất hiện đã thay đổi kết cấu xã hội.
“Thủy tinh đen” là một loại khoáng thạch cứng, có tính chất hóa học ổn định. Lúc ban đầu, người ta chỉ coi nó như một loại đá quý không mấy quý giá như thủy tinh mã não gì đấy, lấy làm mấy món trang sức giá cả vừa và thấp. Cho tới 15 năm trước khi Quạ Đen chào đời, người ta phát hiện sau khi nó được một loại sóng cụ thể nào đó kích hoạt, mật độ năng lượng bức xạ ban đầu của nó sẽ đột biến. Loại bức xạ này có thể sinh ra những tương tác bí ẩn với cơ thể con người, thậm chí làm thay đổi hình thái sinh mệnh của con người.
Kích hoạt thủy tinh đen khiến cho tế bào vốn không thể tái sinh có thể tái sinh ở một mức độ nhất định, nghịch chuyển tổn thương không thể nghịch chuyển. Vậy là sau khi ra đời, nó đã được ứng dụng rộng rãi vào lĩnh vực y tế và sức khỏe, quảng bá rộng lớn trong xã hội. Mấy năm đó, các dự án nghiên cứu có liên quan tới “thủy tinh đen” được duyệt nhiều như măng mọc sau cơn mưa. Người ta nhanh chóng phát hiện ra một số nhỏ những người sẽ bị thủy tinh đen kích hoạt ra “sức mạnh đặc biệt” thần bí như ma thuật, giới học thuật gọi bằng cái tên khác là “mồi lửa”.
Tỉ lệ mồi lửa ước chừng vào khoảng 5% dân số, không thể xem là cao nhưng vẫn cao hơn nhiều so với tỷ lệ ma cà rồng có thiên phú trong dân cư hiện nay.
Có một khoảng thời gian, các nước đều chìm trong sức nóng của “thủy tinh đen”, những kẻ có năng lực đặc biệt khác nhau làm người ta hoa cả mắt, năng lực hiếm lạ kỳ quái nào cũng có cả. “Thủy tinh đen” đã tạo ra rất nhiều vấn đề xã hội nhức nhối làm người ta không thể ứng phó, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, cơ hồ đã thay đổi hình thái xã hội hệt như cuộc cách mạng công nghiệp và cải cách internet.
Đó là thế giới mà khoa học và ma pháp cùng tồn tại, phát triển nhanh chóng nhưng không tách rời nhau, hai “chân” chạy song song.
Đâu có như bây giờ, hai “chân” thọt cả.
Ma cà rồng trở lại nguyên trạng xã hội phong kiến, dùng chiếc di động tồi tàn 500 năm trước đã không ai thèm dùng, loài người bước lùi càng tợn, hận không thể rút về xã hội nguyên thủy, điện cũng không dùng tới, phải đánh lửa thổi cơm.
“Thiên phú” ma cà rồng đã chết ngay từ khi chào đời, trừ bỏ 7 đại thiên phú thì không có khả năng phát triển. Nhân loại còn tiêu tùng hơn, sức mạnh đặc biệt như trăm hoa đua nở chẳng còn một mống, chỉ thừa lại 3 lộ tuyến, mấy dúm phương hướng một bàn tay đếm cũng xuể.
Hắn và thịnh thế hỗn loạn cùng nhau giáng sinh, năm hắn chào đời, nhiệt độ thảo luận về “thủy tinh đen” đã đạt tới đỉnh cao, “dự luật quản lý thủy tinh đen” bản đầu tiên đã và đang được làm nóng.
Nghe nói mẹ hắn - người mẹ đầu tiên ấy, không phải Bá tước nha - là một kẻ si ngốc xinh đẹp.
Đại khái là trước kia nàng có người giám hộ, vì dáng vẻ nàng xuất hiện trên phố xá lúc đầu rất chỉn chu, là cái dáng vẻ được chăm lo cẩn thận. Không biết người giám hộ chết hay không cần nàng nữa mà nàng ngây ngây thơ thơ lang thang một đợt. Rất may là nàng không chết sình ở con mương thúi nào đó, sau khi được người ta phát hiện thì thu nhận, chỉ là khi đó nàng đã có mang mấy tháng rồi.
Hắn chào đời cũng không biết là sinh non hay sảy thai nữa, dù sao cũng là sự cố, vừa chui ra thì đã chui vào phòng chăm sóc trẻ sơ sinh đặc biệt. Khi đó quản chế thủy tinh đen còn chưa nghiêm, phòng chăm sóc đặc biệt sẽ dùng tới “thủy tinh đen”, trẻ sơ sinh hấp hối sinh ra cộng hưởng đặc biệt với thủy tinh đen, thế mà hắn còn sống cứ như kỳ tích vậy.
4 năm sau, trong lần kiểm tra tổng quát đầu tiên, người ta đo ra bức xạ thủy tinh đen sống động trên người đứa nhỏ, hắn được cho là “kẻ sở hữu sức mạnh thủy tinh đen”.
Đứa nhỏ 4 tuổi, lại thêm thông minh từ bé nên đã nhớ được rất nhiều chuyện.
Hắn nhớ vòng tay mẹ nuôi trẻ ôm tay mình thật chặt, cũng nhớ được mùi nước giặt trên người mụ.
Mẹ ruột hắn đã không thấy tăm hơi từ lâu, là cô nuôi trẻ nuôi hắn lớn.
Cô nuôi trẻ là một người phụ nữ trung niên dịu dàng kiên nhẫn, làm việc mau mắn, bàn tay thô ráp lúc nào cũng rửa sạch sẽ, bôi dầu thoa tay hương hoa nhài. Đôi bàn tay ấy như có phép màu, dù trẻ con có nghịch ngợm thế nào thì mụ chỉ xoa đầu mấy cái nó cũng sẽ ngoan ngoãn ngủ thiếp đi ngay.
Hắn kêu mụ tiếng “mẹ”, coi vài thứ gọi là phim truyền hình với hài kịch thì líu lo chém gió với mụ, nói “sau này lớn lên giàu sụ, phải lấy bao tải đựng tiền cho mẹ tiêu”.
Hồi đó hắn không hiểu vẻ chua xót trên gương mặt “mẹ”.
Cái tên đầu tiên của hắn là mụ đặt cho, tên gì thì đã quên mất, hắn bỏ không dùng tới cũng lâu lắm rồi. Là vì năm 4 tuổi ấy, có một ngày, “mẹ” gọi hắn dậy từ giấc ngủ trưa, cho hắn bận đồ mới mà chỉ Tết nhất mới có, nói phải đưa hắn ra ngoài đi chơi.
Sau đó thì hắn không còn quay lại viện phúc lợi nữa, “mẹ” bán hắn cho đám tội phạm mới nổi nghề vơ vét “kẻ sở hữu sức mạnh thủy tinh đen”.
Còn về tại sao thì hắn cũng không truy cứu làm gì, dù sao thì một “mồi lửa” tương lai cũng rất có giá.
Con người ta luôn cần rất nhiều tiền mà.
Chắc “mẹ” có hơi vội, không đợi nổi tới lúc hắn lớn lên giàu sụ. Mụ cũng sáng suốt lắm đấy, là vì món tiền đó gộp cả hai đời hắn cũng chả có được.
Tổ chức đó trở thành ngôi nhà thứ hai của hắn, nhà này rộng lắm, vượt cả quốc gia. Ở đó trăm hoa đua nở, giết người phóng hỏa, khủng bố đánh lén… chuyên ngành nào cũng có. Mọi người từ 7 châu lớn tụ hội về bên nhau, cùng nhau ôm chặt tín niệm: Cho rằng mồi lửa nên lật đổ giai cấp xã hội hiện có, lập ra chính quyền của riêng mình.
Hắn ở chung mấy đứa nhóc “sở hữu” khác, được xếp việc học nặng nề, lại còn có cả một ông bố nuôi nữa.
Mấy bạn nhỏ xung quanh đều lần lượt thức tỉnh năng lực của mình, đã trở thành “mồi lửa”, chỉ có hắn lề mề không có động tĩnh. Thế là bố nuôi đặt cho cái tên thứ hai, kêu là “Phế Vật”, hở tí là đánh đập.
Tinh thần mặt dày và kĩ năng trốn chạy của hắn được mài giũa từ khi ấy.
Tuy cái tên “Phế Vật” khó nghe nhưng hắn bẩm sinh là phe lạc quan, để mình trải qua tuổi thơ thật thú vị. Ngày nào cũng đấu trí đấu dũng cùng bố nuôi và lũ ăn ở không là muốn đạp mình vui sướng lắm thay. Bị cố ý ném vào nhiệm vụ khó khăn, mong hắn chết quách cho rồi, thế mà lần nào hắn cũng vui vẻ trở về, nhìn thấy gương mặt tức tối vặn vẹo của đám người ghét mình, hắn lại càng vui.
Trừ mấy cái ấy ra, hắn còn có bạn nữa, một ông Anh Lớn hơn hắn vài tuổi vừa trượng nghĩa vừa khoái chăm sóc cho người ta, một Em Gái thiên thần ai cũng thích, còn cả một tên “Cố Chấp Thối Tha” sắc bén hiếu thắng, cứ thích kiếm chuyện cãi nhau với hắn.
Ông Anh Lớn ghét người ta kêu hắn là “Phế Vật”, đã đặt cho hắn cái tên thứ 3.
Quạ Đen cảm thấy khi đó mình không nên nhận, mấy người đặt tên cho hắn chẳng ai có kết cục tốt đẹp hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]