“Lần sau còn đột nhiên nhảy ra thế thì có thể bật cây đèn không…” Quạ Đen ôm ngực, cảm thấy cả con tim lẫn thái dương mình đều đang “thình thịch” chưa thôi, đè mãi cũng không yên.
Gabriel nghi ngờ: “Ồ? Không phải cậu không thích bật đèn trước lúc ngủ sao?”
“Tôi không… khoan.” Quạ Đen nghe ra, “Anh vào khi nào đấy?!”
Gabriel suy nghĩ: “Trước lúc cậu về một chút.”
Quạ Đen mới giãy giụa bò dậy suýt ngã sấp trở lại.
“Cách”, Gabriel mở chiếc đèn nhỏ ở đầu giường, ánh đèn ố vàng dát một tầng viền vàng lên màu nền trắng ngần của y, khuôn mặt đó như vị thần mặt trời xé toạc màn đêm.
Mà trên chiếc ghế nằm cách đó không xa, tấm thảm lông được gấp lại vắt trên tay vịn bằng một tư thế ngay ngắn chỉnh tề tuyệt đối không thể xuất hiện trong nhà Quạ Đen.
Gặp ma rồi.
Quạ Đen bụm mặt bằng một tay, tránh ánh sáng, cũng né “Quyến rũ”: “Anh còn chưa uống hết bình óc đó nữa hả?”
“Chưa nữa,” Không biết có phải ảo giác của hắn không mà trong giọng nói của Gabriel còn mang theo chút vui vẻ: “Thiên phú cấp 2 tiêu hao rất ít, tiết kiệm tí có thể dùng lâu lắm.”
Dưới tác dụng của “Quyến rũ”, ngón tay lướt qua mái tóc của Quạ Đen hệt như mang theo dòng điện, cảm giác kéo nhẹ làm da đầu người ta tê dại, kế đó là mùi ngọt ngào hiền hòa được “Quyến rũ” tăng thêm bộ lọc chợt ập tới gần.
“Tại sao…” Gabriel thản nhiên phát động “Quyến rũ”, giọng nói bị thiên phú ma cà rồng cấp 2 tự động điều chỉnh thành trạng thái mà mục tiêu ưa thích, âm điệu cao hơn bình thường một chút, âm cuối nhẹ nhàng kéo dài như đang làm nũng vậy. Gabriel chưa kịp thích ứng dừng lại đôi chút, đoạn hắng giọng, y nghi ngờ là có lẽ “Quyến rũ” cất giữ không thỏa đáng nên đã biến chất, “Ờm… khụ.”
“Sao hắn lại thích chất giọng này?” Gabriel đánh giá, y cảm thấy bối rối, “Thật kỳ.”
Nhưng nghĩ tới niềm đam mê khẩu trang “CHẾT ĐI” và Thập Tam Hương thì y lại hiểu ra.
Haiz, bỏ đi, có cách gì đâu chứ?
Tuân theo chỉ dẫn của “Quyến rũ”, Gabriel nhập gia tùy tục, nói nốt nửa câu sau: “Tại sao mỗi nhà ở dịch trạm này chỉ được ở một người? Phiền ghê.”
Tay Quạ Đen nổi lớp da gà, hắn kéo nắm tóc, bật ra khỏi đuôi giường như bị bóp nát đuôi vậy: “Anh bình thường chút đi!”
Gabriel: “...”
Quả nhiên là “Quyến rũ” hết hạn sử dụng rồi nhỉ?
“Là vì lúc quy hoạch đã thiết kế như vậy, đêm hôm khuya khoắt anh không chui vào phòng ngủ nhà người ta thì sẽ không phiền đâu!” Tốc độ nói của Quạ Đen nhanh hơn bình thường không ít, “Đi kêu mọi người rời giường làm việc.”
Gabriel im lặng chớp mắt, thấy rõ ràng Quạ Đen còn chưa ra khỏi “Ẩn Mình” đã đội mũ đeo khẩu trang vào.
Ý?
“Gọi bọn họ làm gì?” Gabriel tiếp tục nói với giọng điệu “Quyến rũ”, “Chỉ cần tôi đi với cậu thôi, có được không?”
Chữ “không” còn chưa dứt, Quạ Đen đã đáp lại bằng hành động thực tế, trưởng dịch trạm đi đường còn không thèm nhấc chân phát huy vượt mức bình thường, nhanh đến chẳng còn giống hắn nữa, chớp mắt đã không thấy người đâu, ngay sau đó, lợi dụng quyền hạn của trưởng dịch trạm, tiếng loa phát thanh vang lên khắp cả tiểu trấn “Ẩn Mình”: “Tất cả chuẩn bị!”
Mark vẫn luôn cảm thấy mình là quái thai yếu ớt.
Thân là một người Gấu kiêu dũng hiếu chiến, cậu lại mê piano bẩm sinh, thích vẽ vời, làm việc nói năng đều từ tốn như hơi chậm phát triển trí não vậy. Cậu cũng chưa bao giờ đánh nhau cả, chẳng hợp với chúng bạn nhe nanh múa vuốt cùng tuổi, người bạn tốt nhất của cậu là một người Thỏ Shesheka tai cụp, bọn họ từng nuôi chung một quả mọng nhỏ yên tĩnh.
May mà cậu còn chưa tới 20, ở cái tộc Gấu mà 40 mới là trưởng thành này thì cậu hãy còn ở vào cái tuổi nghịch bóng nước trong hồ bơi, mấy người lớn thấy cậu thế, nhiều lắm cũng chỉ thở dài rồi tự an ủi “lớn rồi sẽ tốt thôi” chứ cũng không trách móc nặng lời chi.
Nhưng rồi một đêm gió mưa xoay vần, nhà cao ngã đổ, cậu mất đi hết thảy chỗ dựa.
Cha già như ngọn núi cao và các anh trai đều đã chết, chị gái thì lạc mất trong lúc bị người Sói truy đuổi, sống chết chưa rõ. Mọi người định đưa cậu rời khỏi thành phố Ánh Sao Sáng, nhưng mà còn chưa lên đường thì hành tung lại bị tiết lộ, kéo theo lũ ma cà rồng vây bắt.
Đám gia thần linh miêu từng người ngả xuống trước họng súng của ma cà rồng. Trong cơn hoảng hốt, Mark vụng về té ngã không biết bao nhiêu lần, cứ như thể ngay cả thành phố ngầm nơi cậu lớn lên từ bé cũng quyết định thôi không che chở cho cậu nữa.
Cuối cùng, chú Tai Mẻ nhét Mark giờ đây đã vô cùng thê thảm vào trong “Quan Tài”.
Đó là tác phẩm của một vị “thần tế” trứ danh người Gấu đã qua đời nhiều năm, tên “Hốc Cây Mùa Đông”. Sau khi khởi động, nó có thể giấu người bên trong vào vách tường hoặc trong cây đại thụ, nhịp tim và hô hấp đều sẽ dừng lại trong 6 giờ đồng hồ, dù là người Sói đi ngang qua cũng không ngửi thấy bất kỳ mùi gì.
Phạm vi ẩn nấp của Quan Tài chỉ có một không gian nhỏ cao cỡ 2 mét, người Gấu chuyên dùng để che chở cho con non. Hiện giờ cơ thể Mark có hơi lớn, cần phải hơi cuộn người lại mới có thể vào đó. Trước lúc mất đi ý thức, trong tai cậu hãy còn tiếng kêu thảm thiết của các gia thần linh miêu trước lúc chết.
Đó đều là những người lớn lên cùng cậu.
Giọng của linh miêu lanh lảnh, lại có một đôi tai lớn truyền tải hết thảy giận vui trên đỉnh đầu, vậy nên đa số bọn họ đều lặng lẽ ít nói. Mark chưa bao giờ nghe họ phát ra âm thanh như thế, cậu đã thở không nổi nữa rồi. Còn muốn nhìn thêm, nhưng móng tay bén ngót của chú Tai Mẻ đã đè cậu lại, không cho phép cậu ngoảnh đầu.
Đêm trắng buông xuống thành phố Ánh Sao Sáng, sắc trời trên mặt đất đã hiện ra màu trắng.
Trong một con hẻm không có lấy bóng người ở dưới thành phố ngầm, “cạch”, một cái bóng tròn vo ở đâu bị vách tường “phun” ra.
Đây là ngõ cụt - người trốn vào “ngủ đông” sẽ mất đi ý thức, nếu như chỗ giấu mình không đủ kín thì sẽ rất dễ bị phát hiện khi “Quan Tài” mất hiệu lực nhả ra.
Trong con hẻm toàn là mùi hôi thối và vị máu tanh, Mark không dám thở mạnh, cũng không dám nghĩ xem đó là máu của ai, dường như bên tai cậu hãy còn tiếng linh miêu an ủi “vào đó đi, ra ngoài là ổn rồi”.
Liều mạng dằn lại tiếng thút thít, người Gấu nhỏ bé giờ mới xem như vừa bước vào độ tuổi xuân thì dỏng tai lên nghe ngóng một chút, sau khi không ngừng xác nhận quanh đấy không có tiếng gì mới dè dặt nhón chân đi ra ngoài.
Gấu con còn chưa biết, vận mệnh của mình đã được người ta viết sẵn cả rồi.
“Chúc phúc” - thiên phú ma cà rồng, theo truyền thuyết thì đấy là một thiên phú hết sức cùi bắp.
Lúc sử dụng trực tiếp lên ma cà rồng có thiên phú, Bí tộc hình thể lớn đã trưởng thành, hiệu quả “Chúc phúc” gần như bằng 0; Nhằm vào các sự kiện phức tạp với nhiều nhân tố ảnh hưởng tới hiệu quả: Ví dụ như ước gì “thuận lợi tìm được người kế thừa của Bí tộc Gấu” chẳng hạn, hiệu quả gần như bằng 0; Lời nguyền mang tính chất có sát thương: Ví dụ như “Chúc phúc” kẻ nào đó đột tử, bị thương nặng, hiệu quả gần như bằng 0; “Chúc phúc” còn bắt buộc phải hợp tình hợp lý, ước mấy chuyện có tỉ lệ xảy ra rất thấp, ví dụ mấy chuyện từ không thành có như chơi game rút được thẻ “SSR”, hay ước ao “giàu sụ” của người nào đó đang lẩn nấp dưới thành phố ngầm thì hiệu quả cũng gần như bằng 0.
Trừ cái này ra, nó còn bị đa số dụng cụ bảo hộ loại hình phòng ngự loại bỏ.
May mà dụng cụ bảo hộ có thể chặn vật thiên phú chỉ có thần khí quý báu cùng cấp bậc, dù là với gia tài của cha đỡ đầu ở thế giới này thì cũng khó mà chia đều cho vật phẩm để dùng trong tình huống này
Vì vậy, lời “Chúc phúc” đầu tiên: Lực lượng vũ trang vây bắt côn đồ loạn đảng Bí tộc người Gấu đến từ quân đội khu Đuôi, trình độ ngắm bắn tuyệt hảo, làm tăng tỉ lệ bắn trúng bánh xe trong thời gian ngắn, làm hỏng phương tiện giao thông của đối phương.
Xe hỏng hóc, lũ linh miêu với tốc độ có thể đạt tới 50 km/ giờ sẽ chọn cướp đường chạy như điên. Mà Bí tộc là dân anh chị bản địa, rất khó tóm được chúng ở thành phố ngầm địa hình rắc rối phức tạp.
Nhưng thiếu chủ của chúng chưa chắc chạy nổi.
Người Gấu vào khoảng 20 tuổi sẽ bước vào giai đoạn thanh xuân, thân thể tăng trưởng dữ dội, cao gần gấp đôi, trọng tâm thay đổi mạnh. Loại quái vật này sẽ có khoảng thời gian tứ chi không thể phối hợp, nếu không trải qua huấn luyện đầy đủ sẽ vụng về thấy rõ. Còn thành phố ngầm thì đừng nói tới cơ sở hạ tầng làm gì, mặt đất đã toàn là ổ voi ổ gà.
Lời “Chúc phúc” thứ 2: Lúc ma cà rồng vây bắt, tỉ lệ người đi đường vấp ngã ở các khu phố, mặt đường gồ ghề lồi lõm sẽ tăng cao.
Do tình báo phía ma cà rồng thiếu hụt nên trong lúc hỗn loạn, vật thiên phú đã khóa 2 mục tiêu. Dưới sự quấy nhiễu bất cần mạng của linh miêu và người Kinh Sơn thiện chiến, có thể thấy bọn chúng sắp chuồn mất. Nếu để chạy khỏi khu vực này thì về sau sẽ khó mà nắm được tung tích của bọn chúng, lại còn phải “cắt đất đền bù” cho “lệ làng” giấu đầu hở đuôi ở khu Đuôi.
Song Carver biết tộc người Gấu có một chiếc “Quan Tài” mô phỏng loài gấu cổ đại ngủ đông.
Chú gấu con tội nghiệp không ngừng vấp mặt đường té ngã, hoàn toàn không theo kịp linh miêu trèo cây leo tường như đi trên đất bằng. Lúc nguy cấp, nếu đám mèo có lý trí thì chắc chắn sẽ chọn cách tự mình dụ kẻ địch rời đi, phong kín gấu con vào “Quan Tài” ở nơi mà chúng cho là “bóng tối dưới chân đèn”.
Như vậy cũng hay, có thể phối hợp với màn biểu diễn của lũ mèo, dốc hết sức giúp chúng hoàn thành chí hướng “tuẫn chủ” vĩ đại của mình, tiện thể dẫn đám Bí tộc muốn đục nước béo cò đi.
Dù sao chiếc “Quan Tài” đó cũng là sản phẩm mô phỏng hoạt động ngủ đông, bị hút vào đó sẽ mất ý thức, gấu con không chạy xa được.
Nghĩ tới điểm này, đám linh miêu nhất định sẽ chọn niêm phong thiếu chủ vào chỗ bí mật, nhưng người Gấu mắt không tốt, sau khi gấu con tỉnh lại thấy có mỗi mình mình thì sẽ chạy về phía có ánh sáng theo bản năng.
Thư ký Carver ngắt điện thành phố dưới lòng đất trên diện rộng, đồng thời đặt thiết bị cảnh báo vừa an toàn vừa thân thiện với môi trường ở những chỗ có nguồn điện dự phòng và đèn chiếu: Dù có là con non thì người Gấu cũng chịu đựng những vụ nổ giỏi hơn mấy căn nhà lụp xụp và con phố tồi tàn dưới thành phố ngầm. Ngài thư ký không muốn mới chân ướt chân ráo tới thành phố Ánh Sao Sáng đã cho nổ tan tành thành phố dưới lòng đất của nó.
Lời “Chúc phúc” thứ 3: Chúc cho tỉ lệ người qua đường mù mắt dòm ngó lung tung giẫm phải thiết bị cảnh báo tăng lên.
Lúc này, Mark run bần bật khập khiễng đi tới giao lộ, con non không hề có kinh nghiệm trốn chạy dán tai lên tường nghe ngóng hồi lâu mới căng thẳng thò chóp mũi tròn vo ra thám thính. Sau nhiều lần xác nhận là không có ai, Mark mới cất bước trong sợ lo nơm nớp.
Lời Chúc phúc lần nữa có hiệu quả.
Mark vừa phát hiện ra mình đạp trúng cái gì đó liền rút chân về theo bản năng, nhưng muộn rồi. Thiết bị cảnh báo nhạy bén phát ra tiếng nổ chói tai, xe cộ cả con phố đều đồng lòng hưởng ứng, rú vang còi chống trộm, đèn cảm ứng âm thanh trong mấy tòa nhà xập xệ cũng chớp sáng đồng loạt!
Người Gấu non bị dọa, lông bờm dựng hết cả lên, đoạn co giò chạy biến. Cậu thuận tay… vuốt phải, trong lúc chui nhủi trốn chạy chật vật, trọng tâm cơ thể vô thức ngả về bên phải…
Lời “Chúc phúc” thứ 4: Người thuận tay phải lúc hoảng sợ trọng tâm lệch về bên phải, tỉ lệ rẽ phải sẽ tăng lên.
Suy nghĩ của Mark đã bị nỗi sợ trói gô, hành động toàn nhờ vào bản năng: Bản năng chạy về bên phải.
Nhóm ma cà rồng mai phục đã nhận được thông báo từ sớm, nhanh chóng bọc đánh!
“Được rồi, chuẩn bị thu vó, chú ý sử dụng súng gây mê, đừng đánh chết gã. Cùng với lời Chúc phúc không có hiệu quả sau cùng,” Thư ký Carver đã quen dùng “lời nói may mắn” kết thúc hành động, “Chúc cho chú gấu con không may…”
Lời chúc còn chưa nói xong nhưng lại có vẻ như hiệu quả thông qua một cách thức nào đó.
Trên hệ thống giám sát mạng lưới đường bộ, giọng của Carver chợt dừng lại. Anh ta trông thấy một chiếc xe hơi nhỏ uốn éo chạy tới, không biết tài xế say rượu hay “phê tỏi” nữa, lạng như rắn đánh võng, suýt nữa đã đâm luôn vào cột đèn. Chủ xe đánh bật vô lăng, quay đầu xe lại đúng lúc tông vào con non người Gấu đang chạy loạn xạ như con ruồi không đầu.
Carver sửng sốt, Malkav cũng đã nhìn sang: “Kết thúc hành động bắt… ố? Tai nạn giao thông? Lần này cậu phát huy “Chúc phúc” vượt mức kỳ vọng rồi à?”
Chỉ thấy một thanh niên ma cà rồng quấn kín mít trông như xác ướp - lũ cặn bã này dưới thành phố ngầm đầy ra, tới cái áo da cũng mua không nổi, tụt xuống khỏi chiếc xe gây tai nạn, con hàng này loạng choạng chạy tới trước mặt chú gấu con bị gã tông vào, có vẻ như đang kiểm tra tình hình.
Ngay sau đó, không biết con non người Gấu lấy đâu ra sức bùng nổ, đẩy văng ma cà rồng phi chủ lưu gầy trơ xương ra, quay đầu chạy biến. Nhưng mà hình như cậu ta bị xe tông ngu người rồi, lần này lại chạy trở về.
Gấu con xứng với tiếng xui xẻo, cơ mà lộ tuyến “Chúc phúc” quy hoạch sẵn cho cậu ta cũng bị cắt ngang.
Mà dưới thành phố ngầm… mấy con hẻm dưới thành phố ngầm… camera giám sát không đầy đủ!
Khoảnh khắc chú gấu con bị vẩn rủi quấn thân - Mark bị xe tông văng ra, cả “gấu” đều ngơ ngác. Nhưng không đợi cậu ta nghĩ xem phải làm sao thì nỗi sợ hãi cả người như bị thứ gì đó đốt cháy, lúc đó cu cậu rùng mình như bị kích thích, đồng thời lại không biết mình lấy đâu ra chút sức lực nọ.
Chỉ nghe bên tai có tiếng kêu “chạy trở lại”, Mark không buồn nghĩ ngợi gì đã quay người chạy như điên, chạy vào con hẻm cu cậu mới đi ra. Người Gấu thị lực bẩm sinh không tốt, dưới ánh đèn tù mù, cu cậu làm gì thấy một sợi dây mảnh như “tơ nhện” bò lên từ dưới chân, siết lấy mắt cá chân mình một cách chuẩn xác. Mark thình lình bay ra, bị đèn pha phía xa chiếu thành ảnh cắt bóng tái nhợt.
Mark định đứng dậy nhưng có một sức mạnh vô hình nào đó phủ lên cu cậu, có một khoảnh khắc, gấu con còn tưởng mình bại liệt toàn thân, không dùng được tí sức nào!
Đèn xe sáng chói gần ngay trước mắt, Mark tuyệt vọng nhắm mắt lại. Ngay giây sau, một bàn tay lạnh căm túm lấy gáy cu cậu qua lớp da gấu dày, đèn xe tắt ngúm, bụi bặm tan ra, con hẻm tối chẳng có lấy bóng chú gấu nào nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]